trùng sinh trong thân kẻ thù

Chương 6: Dây Tơ Máu Định Mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm đen phủ xuống như một tấm màn nặng nề, gió lạnh thổi qua hành lang dài của phủ Tả tướng, cuốn theo mùi hương trầm ấm lẫn mùi máu nhàn nhạt chưa tan hết. Trong gian phòng sâu nhất, Cố Dao đứng trước gương đồng, tay khẽ cầm lược gỗ, mái tóc đen mượt buông xuống như thác.

  Ánh nến phản chiếu trên gương, một nửa khuôn mặt nàng chìm trong sáng, nửa kia lẩn khuất trong bóng tối — giống hệt như tâm trạng nàng lúc này, nửa bình thản, nửa cuộn trào sóng dữ.

  Phượng Quân Triệt đang bị thương. Tin tức ấy được truyền đến như một mũi tên, xuyên qua tất cả sự bình tĩnh mà nàng cố gắng xây dựng.

  A Bình lo lắng nói nhỏ:

  “Tiểu thư, người thật sự muốn đi sao? Nếu người khác biết… sẽ rất nguy hiểm.”

  Cố Dao dừng tay, trong đôi mắt hiện lên một tia sáng lạnh:

  “Hắn bị thương là do ta gián tiếp tạo nên. Nếu hắn chết, kế hoạch của ta cũng chôn theo. Ta không được phép để điều đó xảy ra.”

  Giọng nàng nhẹ như gió, nhưng từng chữ rơi xuống lại khiến lòng người run rẩy.

  Nàng khoác áo choàng, đội mũ che mặt, lặng lẽ rời phủ trong màn đêm.

  ---

  Phủ Tả tướng chìm trong ánh đèn u ám. Mùi thuốc đắng lan khắp gian phòng, tiếng thầy thuốc thở dài không ngớt. Trên giường, Phượng Quân Triệt nằm im, sắc mặt tái nhợt, vết thương ở vai thấm máu đỏ.

  Người canh ngoài cửa đều bị nàng đánh ngất không một tiếng động. Cố Dao bước vào, đôi mắt lạnh như nước hồ thu, nhìn hắn — người đàn ông từng hủy hoại cuộc đời nàng trong kiếp trước, giờ đây lại nằm yếu ớt dưới tay nàng.

  Một khoảnh khắc, ý định giết hắn lóe lên trong đầu.

  Chỉ cần một nhát dao thôi, mọi thù hận có thể kết thúc.

  Nhưng rồi nàng lại dừng.

  Hắn chưa trả giá đủ. Chết bây giờ là quá dễ dàng. Nàng muốn hắn nếm từng giọt cay đắng của phản bội và mất mát, giống như nàng từng nếm.

  Cố Dao rút kim bạc, nhẹ nhàng khử độc quanh vết thương. Động tác thuần thục, không run rẩy, chỉ có đáy mắt khẽ rung khi ngón tay vô tình chạm vào da hắn — làn da ấm nóng, mạch đập yếu ớt nhưng kiên cường.

  Phượng Quân Triệt khẽ nhíu mày, rồi mở mắt.

  Trong tầm nhìn mờ ảo, hắn thấy một bóng người mảnh mai trong ánh nến. Giọng hắn khàn khàn:

  “Là ai…?”

  Cố Dao giấu giọng, đáp nhẹ:

  “Người cứu mạng ngài.”

  “Cứu mạng?” — hắn khẽ cười, dù yếu ớt vẫn mang theo phong thái cao ngạo — “Trẫm chưa từng cần ai cứu…”

  “Nhưng đêm nay ngài đã suýt chết.”

  Giọng nàng lạnh đi. “Nếu không có ta, kẻ phản loạn kia đã đâm thẳng vào tim ngài.”

  Phượng Quân Triệt nhìn sâu vào bóng dáng trước mặt, đôi mắt dần rõ hơn. Một cơn gió thổi qua, mũ che mặt bay nhẹ, lộ ra khuôn mặt thanh lệ mà hắn không bao giờ quên.

  “Cố Dao…” — hắn khẽ thốt, giọng khàn khàn, vừa ngạc nhiên vừa phức tạp.

  Cố Dao khựng lại, nhưng rồi mỉm cười nhạt:

  “Không ngờ đại nhân vẫn còn nhớ đến một kẻ vô dụng như ta.”

  Hắn nhìn nàng, trong đôi mắt ánh lên tia phức tạp — giữa tội lỗi, tiếc nuối và cả điều gì đó không thể gọi tên.

  “Vì sao… lại cứu ta?”

  Câu hỏi ấy như một mũi dao sắc, nhưng nàng không tránh, chỉ khẽ đáp:

  “Bởi vì, nếu ngài chết, ai sẽ trả món nợ máu này thay ta?”

  Cả gian phòng rơi vào im lặng.

  Ánh nến lay động, chiếu lên gương mặt nàng một nụ cười lạnh đến rợn người.

  Phượng Quân Triệt khẽ nhắm mắt, nhưng trong khoảnh khắc đó, hắn lại cảm thấy có gì đó trong tim mình vỡ vụn — không phải vì vết thương trên vai, mà vì ánh mắt kia, ánh mắt từng dịu dàng gọi hắn là “Triệt ca”, nay chỉ còn đầy hận ý.

  ---

  Đêm đó, khi nàng rời đi, tuyết đầu mùa bắt đầu rơi.

  Cố Dao ngẩng đầu nhìn bầu trời trắng xóa, lòng thầm nghĩ — tuyết rơi, nghĩa là trời sắp chuyển mình. Cũng như nàng, đã bước vào con đường không thể quay lại.

  Nàng không biết, trong phòng, Phượng Quân Triệt vẫn mở mắt, nhìn theo vệt máu nhỏ còn sót trên sàn.

  “Cố Dao…” — hắn khẽ lẩm bẩm, giọng trầm thấp như gió.

  “Nàng đã trở lại… nhưng không còn là nàng nữa.”

  Ngoài trời, tuyết tan trên mái ngói, chảy xuống từng giọt như nước mắt — của ai, chẳng ai rõ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×