trùng sinh trong thân kẻ thù

Chương 8: Kẻ Thứ Ba Trong Ván Cờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Phủ Tả tướng, sáng sớm sau cơn tuyết rơi.

  Ánh nắng nhạt xuyên qua màn sương, chiếu lên những giọt băng long lanh đọng trên cành mai trước hiên. Mọi thứ tĩnh lặng đến lạ, chỉ có tiếng bước chân của hạ nhân qua lại, khe khẽ như không dám làm kinh động thứ gì đó đang âm thầm diễn ra.

  Cố Dao ngồi bên bàn, chậm rãi nghiền dược liệu trong chén ngọc. Từ khi nàng “ở lại” phủ Tả tướng, bên ngoài truyền vào không ít lời bàn tán — nào là “tiểu thư Cố gia quyến rũ quyền thần”, nào là “nàng đang tìm chỗ dựa sau khi phụ thân bị điều tra”.

  Những lời ấy, nàng nghe rồi chỉ cười nhạt. Trong kế hoạch báo thù của nàng, danh dự vốn chỉ là thứ để đổi lấy cơ hội.

  “Tiểu thư, sáng nay trong phủ có khách.”

  Giọng A Bình nhỏ nhẹ, nhưng ánh mắt đầy cảnh giác.

  “Khách?” — Cố Dao khẽ ngẩng đầu — “Ai?”

  “Người của phủ Hầu tước, tiểu thư Lâm Uyển Chi.”

  Cái tên ấy khiến Cố Dao dừng tay. Nụ cười trên môi nàng nhạt đi, chỉ còn lại sự sắc bén trong đáy mắt.

  Lâm Uyển Chi — đệ nhất tài nữ kinh thành, người từng cùng Phượng Quân Triệt đính hôn… trong kiếp trước.

  Cũng chính nàng ta là người đã từng góp phần khiến Cố Dao bị hãm hại, thân bại danh liệt.

  “Lâm Uyển Chi sao…” — Cố Dao đặt chén dược xuống, giọng như thì thầm — “Ván cờ này cuối cùng cũng có người muốn chen vào.”

  ---

  Đại sảnh phủ Tả tướng.

  Lâm Uyển Chi ngồi tao nhã, dáng vẻ đoan trang, y phục trắng thêu tơ bạc, cả người toát lên khí chất thanh cao tựa tuyết. Khi Cố Dao bước vào, nàng ta khẽ nghiêng đầu, nở nụ cười ôn hòa:

  “Cố tiểu thư, đã lâu không gặp. Nghe nói mấy ngày nay nàng ở lại phủ Tả tướng, ta đến thăm hỏi chút thôi.”

  Giọng nói dịu dàng, nhưng từng chữ lại ẩn dao.

  Cố Dao cúi nhẹ người đáp lễ, nụ cười trên môi vừa đúng mực:

  “Lâm tiểu thư ân cần thật. Chỉ là, ta ở phủ Tả tướng theo lời mời của đại nhân, nếu có điều gì khiến tiểu thư không vui, mong bỏ qua.”

  Lâm Uyển Chi mím môi, nụ cười vẫn dịu dàng:

  “Sao có thể không vui? Chỉ là… Tả tướng đại nhân vừa tỉnh lại, thân thể chưa khỏe. Nếu có người ở bên cạnh chăm sóc quá nhiều, e rằng sẽ khiến người khác hiểu lầm.”

  Câu nói nhẹ như gió thoảng, nhưng đâm thẳng vào tim người nghe.

  Cố Dao không đổi sắc, chỉ đáp lại bằng giọng ngọt ngào mà đầy ẩn ý:

  “Đại nhân tin tưởng ta, nên giao phó vài việc nhỏ. Còn người khác hiểu lầm thế nào… ta đâu thể kiểm soát.”

  Lâm Uyển Chi hơi sững, không ngờ nàng ta lại đáp trả thẳng như vậy. Đang định nói thêm thì Phượng Quân Triệt bước vào.

  Cả sảnh lập tức im lặng.

  Ánh mắt hắn lướt qua hai người phụ nữ trước mặt — một thanh lệ như tuyết, một kiêu sa như lửa. Trong khoảnh khắc, sự đối lập ấy khiến không khí căng thẳng đến nghẹt thở.

  “Uyển Chi, nàng đến đây làm gì?” — giọng hắn trầm thấp, có phần mệt mỏi.

  Lâm Uyển Chi đứng dậy, khẽ cúi đầu:

  “Thiếp nghe tin ngài bị thương, lòng lo lắng nên đến thăm. Không ngờ… lại gặp Cố tiểu thư ở đây.”

  Phượng Quân Triệt khẽ nhìn Cố Dao, ánh mắt thoáng qua một tia phức tạp.

  “Cố tiểu thư đang giúp ta điều tra vụ ám sát, nàng đừng hiểu lầm.”

  Lâm Uyển Chi cười nhẹ, nhưng trong lòng chua xót.

  “Thì ra là vậy. Ta chỉ sợ… có người lợi dụng cơ hội này để đến gần ngài, gây nguy hiểm thôi.”

  Cố Dao vẫn giữ nụ cười, thong thả nói:

  “Lâm tiểu thư yên tâm. Người muốn hại Tả tướng đại nhân, ta tuyệt đối không để yên. Cho dù là ai… cũng vậy.”

  Ánh mắt hai người chạm nhau — một bên dịu dàng kiêu ngạo, một bên sắc lạnh ngấm ngầm. Không cần lời, cũng đủ biết, từ hôm nay, ván cờ không chỉ có hai người.

  ---

  Khi khách đã rời đi, Phượng Quân Triệt đứng bên cửa sổ, khẽ nói:

  “Nàng biết Lâm Uyển Chi là ai không?”

  Cố Dao đáp mà không quay đầu:

  “Vị hôn thê cũ của ngài.”

  Hắn cười nhạt:

  “Chỉ là hôn ước chính trị, không đáng nhắc đến.”

  “Nhưng nàng ta lại nghĩ khác.” — Cố Dao xoay người, ánh mắt lạnh lùng — “Nếu nàng ta nghi ngờ ta, chẳng khác nào nghi ngờ ngài. Mà ta tin, Lâm gia chưa bao giờ chỉ đơn giản đến thăm bệnh.”

  Phượng Quân Triệt khẽ cau mày, trong lòng dấy lên cảm giác bất an.

  “Ý nàng là… có kẻ khác đứng sau?”

  “Không chỉ một.” — Cố Dao khẽ đáp — “Từ khi ta bước chân vào phủ Tả tướng, những con mắt ẩn trong bóng tối đã bắt đầu chuyển động. Và Lâm Uyển Chi, chính là nước cờ đầu tiên họ tung ra.”

  Hắn nhìn nàng thật lâu, rồi thở ra một hơi nặng nề.

  “Vậy thì, có lẽ nàng nói đúng. Từ nay… ta và nàng, chỉ có thể dựa vào nhau.”

  Cố Dao mỉm cười, nhưng trong nụ cười ấy, lại chẳng có chút ấm áp nào.

  “Dựa vào nhau sao? Ta chỉ mong đến cuối cùng, ngài vẫn còn đủ tỉnh táo để phân biệt — ai là đồng minh, ai là kẻ phản bội.”

  ---

  Ngoài kia, gió lạnh thổi mạnh hơn, cuốn tung lớp tuyết trên mái.

  Một bóng người ẩn sau bức tường phủ Tả tướng, khẽ bóp nát viên ngọc trong tay — tín hiệu của người đứng sau Lâm Uyển Chi vừa được truyền đi.

  Trận cờ đã chính thức mở rộng.

  Và Cố Dao… vừa trở thành quân cờ khiến cả triều đình phải dè chừng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×