trùng tang liên táng

Chương 10: Tàn Dư Của Mãn Đường


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Giác Ngộ Và Sự Thoát Ly Của Ý Chí

Mộc Lan cảm thấy toàn bộ cơ thể mình rã rời, kiệt quệ sau khi chứng kiến sự tan biến của Giao Ước. Không có chiến thắng nào đi kèm với niềm hân hoan, chỉ có sự trống rỗng và một cảm giác lạnh lẽo len lỏi vào xương tủy.

Cô quay lại nhìn Hồng Lạc Bảo. Anh ta vẫn nằm gục, thân thể co giật nhẹ, nhưng không còn phản kháng. Gương mặt anh ta, trước đó bị kéo căng bởi sự tham lam và điên loạn của Khế Ước, giờ đây đã trở nên trắng bệch và bất động.

Anh ta không chết. Nhưng anh ta đã bị tước đi ý chí. Sự ràng buộc của Khế Ước đã tan rã, nhưng nó đã mang theo tất cả những gì anh ta từng là: tham vọng, kiêu ngạo, và cả sự sống động của một con người. Anh ta chỉ còn là một chiếc vỏ rỗng.

Mộc Lan biết, cô không thể để anh ta ở lại Gốc Rễ. Lực lượng cứu hộ và cảnh sát sẽ sớm tìm đến khu vực này sau vụ sụp đổ của biệt thự. Cô phải đưa Lạc Bảo ra khỏi khu vực nguyền rủa của Mãn Viên trước khi bình minh ló rạng.

Cô dùng chút sức lực cuối cùng, nắm lấy cổ tay Lạc Bảo. Việc kéo một người đàn ông nặng hơn mình qua những bụi cây khô héo, gai góc là một cực hình. Cô cắn răng chịu đựng, vừa kéo vừa thì thầm: “Chúng ta đã tự do, Lạc Bảo. Anh được tự do.”

Cuối cùng, cô kéo được anh ta đến hàng rào phía sau biệt thự. Cô dùng một mảnh sắt nhọn cạy khóa cổng sắt nhỏ đã gỉ sét. Khi cả hai lọt ra ngoài, Mộc Lan không dám nhìn lại khu đất Mãn Viên. Cô đưa Lạc Bảo đến một trạm xe buýt vắng vẻ ở đầu phố, để anh ta ngồi tựa vào tường.

Cô gọi điện cho Thanh Nghị từ một điện thoại công cộng đã cũ kỹ.

“Thanh Nghị... Tôi đã làm được. Khế Ước đã bị tiêu hủy.” Giọng cô khàn đặc, lẫn trong tiếng gió đêm.

Thanh Nghị thở phào, nhưng ngay sau đó, giọng anh ta trở nên nghiêm trọng: “Mộc Lan, cô phải đi ngay lập tức. Cô đã phá hủy thỏa hiệp. Bây giờ sẽ đến hậu quả vật chất. Mãn Đường sẽ không còn giữ được sự tồn tại của nó nữa. Nó phải sụp đổ. Cô không được ở gần.”

"Bà Nội Phùng..." Mộc Lan lắp bắp.

"Bà ấy đã gửi tin nhắn cuối cùng cho tôi. Bà ấy đang ở Hầm Rượu Cấm. Bà ấy đã chọn cách kết thúc bản án của mình cùng với biệt thự. Bà ấy là người giữ sự thật, và giờ đây, bà ấy là người giữ lời hứa cuối cùng.”

Tiếng Thét Cuối Cùng Của Mãn Đường

Mộc Lan chạy điên cuồng, băng qua những con phố tĩnh mịch. Cô chạy xa khoảng một cây số, đến một ngọn đồi nhỏ nơi cô có thể thấy toàn cảnh khu đất Hồng Lạc.

Trời đã chuyển sang màu xám nhạt, báo hiệu bình minh sắp đến. Biệt thự Mãn Đường hiện ra, sừng sững, nhưng có vẻ ngoài mong manh lạ thường, như một con quái vật đã cạn kiệt sinh khí.

Đúng lúc đó, cô thấy một luồng ánh sáng. Không phải ánh sáng rực rỡ của lửa, mà là một luồng năng lượng đen tối bốc lên từ nền móng, nơi Hầm Rượu Cấm và Gốc Rễ hội tụ.

Luồng năng lượng này bao bọc lấy biệt thự, và sau đó, mọi chuyện xảy ra như một thước phim quay chậm đầy kinh hoàng.

Toàn bộ cấu trúc của Mãn Đường đột ngột mất đi sự ổn định. Không phải là sụp đổ do động đất hay cháy nổ. Nó là sự hóa giải. Các bức tường nứt ra, không phải do áp lực bên ngoài, mà do sự biến mất của nguồn năng lượng ràng buộc giữ chúng lại với nhau.

Biệt thự nghiêng dần, rồi đổ ập xuống với một tiếng ầm ghê rợn, kéo dài. Tiếng đổ vỡ của gỗ, đá và kính vang vọng khắp khu phố, như tiếng thét cuối cùng của Khế Ước. Bụi đất và mảnh vỡ bay lên cao, tạo thành một đám mây mù mịt trong ánh bình minh đầu tiên.

Biệt thự Mãn Đường, biểu tượng của Ba Mươi Năm Giàu Có Tuyệt Đối, đã trở thành một đống đổ nát, không thể nhận dạng.

Mộc Lan quỵ xuống, ôm mặt khóc. Sự hủy diệt này là cần thiết, là sự thanh toán cho tất cả những gì gia tộc cô đã gây ra.

Lời Hứa Của Người Chết

Cảnh sát và đội cứu hộ nhanh chóng phong tỏa hiện trường. Họ chỉ tìm thấy Lạc Bảo ở trạm xe buýt, hoàn toàn mất nhận thức, và tuyên bố những người khác (Bố Mẹ, Bà Nội) đã thiệt mạng trong vụ sập nhà "bí ẩn".

Mộc Lan, với thân phận người sống sót cuối cùng, trốn tránh mọi sự chú ý. Cô gặp Thanh Nghị tại một quán cà phê vắng vẻ, xa hiện trường.

"Đây là những gì Bà Phùng muốn cô có," Thanh Nghị nói, đưa cho cô một chiếc thẻ nhớ USB và một phong bì cũ.

Bức thư của Bà Phùng lạnh lùng nhưng đầy sự hối lỗi và kỳ vọng. Bà tiết lộ rằng, sự sụp đổ của Mãn Đường là sự giải thoát cuối cùng cho bà. Bà đã phải sống trong vai trò người bảo vệ bí mật, người chứng kiến, để đảm bảo Khế Ước có thể bị phá hủy vào một ngày nào đó.

“Thẻ nhớ chứa đựng toàn bộ bằng chứng về nguồn tiền bất hợp pháp của gia tộc Hồng Lạc. Mỗi đồng xu, mỗi tài sản đều được tạo ra nhờ năng lượng thu hồi từ Khế Ước. Con phải giao nộp tất cả cho chính quyền. Nếu con giữ lại dù chỉ một chút, thì Khế Ước sẽ lại tìm ra cách để tái sinh trong lòng tham của con.”

Mộc Lan đọc đi đọc lại đoạn đó. Lời nguyền không phải là ma thuật, mà là Sự Tham Lam Di Truyền.

"Tôi đã phá hủy Giao Ước bằng lửa, nhưng tôi phải phá hủy Hệ Tư Tưởng của nó bằng sự liêm chính," Mộc Lan nói.

Cô quyết định. Cô đưa chiếc USB cho Thanh Nghị, nhờ anh đại diện nộp tất cả bằng chứng cho cơ quan chức năng. Hành động này sẽ khiến Mộc Lan mất đi danh tiếng, trở thành người tố cáo gia tộc mình, và quan trọng nhất, không được thừa kế bất cứ thứ gì.

Mộc Lan Và Tàn Dư

Nhiều tháng sau, Mộc Lan không còn là thiên kim tiểu thư. Cô sống trong một căn hộ nhỏ, làm việc bán thời gian tại một thư viện. Tài sản Hồng Lạc đã bị tịch thu hoàn toàn, công ty bị giải thể, và toàn bộ đế chế tài chính sụp đổ.

Hồng Lạc Bảo được chẩn đoán mắc chứng rối loạn thần kinh nặng nề. Anh ta hoàn toàn bị rút cạn ý chí, nhưng vẫn còn sống.

Mộc Lan là người duy nhất chăm sóc anh. Cô không còn tiền để thuê y tá, nên cô tự mình chăm sóc, kiên nhẫn và nhẹ nhàng. Cô tắm rửa, cho anh ăn, và đêm đêm, cô ngồi bên cạnh anh, đọc sách. Cô đọc những câu chuyện không liên quan đến tiền bạc, quyền lực hay sự tồn tại.

Đó là cách cô trả cái giá cuối cùng của Khế Ước. Cô đã từ bỏ Quyền Thừa Kế và Sự Giàu Có để đổi lấy Phẩm Giá và Tự Do.

Một buổi chiều, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng mặt trời rọi vào. Cô cảm thấy hoàn toàn bình yên. Ba mươi năm ám ảnh đã kết thúc. Không còn cái chết nào vào ngày rằm tháng Bảy. Hồng Ân đã được giải thoát.

Cô đã cắt đứt vòng luẩn quẩn của Khế Ước 30 năm.

Nhưng ngay lúc cô cảm thấy được giải thoát hoàn toàn, cô lại nhớ đến điều cuối cùng Lạc Bảo đã nói: “Tâm Lực Thập Nhị Chi.”

Mộc Lan nhìn anh trai mình, người đang nằm bất động. Cô nhận ra sự thật kinh hoàng: Mãn Đường đã sụp đổ, nhưng lời nguyền thì không.

Cái chết của Hồng Ân chỉ là một khoản thanh toán định kỳ. Sự ràng buộc của Nợ Máu Nguyên Thủy vẫn còn đó, chờ đợi một chu kỳ 12 năm hoặc 12 sinh mạng để được thỏa mãn.

Và Mộc Lan, với sự cô độc và phẩm giá mới có được, giờ đã trở thành mục tiêu duy nhất của Giao Ước Gốc. Lạc Bảo đã bị Thực Thể Gốc thu hồi ý chí để cảnh báo cô.

Cuộc hành trình chỉ mới bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×