Sự Nghi Ngờ Lẩn Khuất
Mộc Lan và Thanh Nghị ngồi trong căn hộ nhỏ, ấm cúng mà cô thuê, chỉ vài ngày sau khi Biệt Thự Mãn Đường sụp đổ. Mùi cà phê và hơi ẩm của sách cũ là một sự an ủi tuyệt vời, đối lập hoàn toàn với mùi rượu vang mục nát và thù hận trong Hầm Rượu Cấm.
Thanh Nghị vừa trở về sau khi nộp chiếc USB của Bà Phùng cho cơ quan điều tra.
"Họ gọi đây là vụ án kinh tế phức tạp nhất trong lịch sử. Toàn bộ tài sản Hồng Lạc đã bị đóng băng và tịch thu. Cô và Lạc Bảo đã hoàn toàn được giải thoát về mặt pháp lý khỏi sự ràng buộc của tài sản bẩn thỉu đó," Thanh Nghị thở phào.
Mộc Lan nhìn anh, vẻ mệt mỏi in hằn trên khuôn mặt cô. "Tôi biết. Nhưng tôi không cảm thấy được giải thoát, Thanh Nghị."
"Ý cô là sao? Cô đã đốt Khế Ước, Mãn Đường đã sụp đổ. Hồng Ân đã được giải thoát. Cô đã làm được điều không ai trong ba mươi năm qua dám làm."
"Lạc Bảo," Mộc Lan thì thầm. "Anh ấy đã không chết. Nhưng anh ấy đã mất đi tất cả nhận thức. Anh ấy cứ lặp lại một câu. Chỉ một câu đó."
Lạc Bảo, sau khi được điều trị tâm lý sơ bộ, đã được Mộc Lan đưa về căn hộ này. Anh ta nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Anh ta không phản ứng với bất kỳ kích thích nào, ngoại trừ việc cứ lặp lại một cụm từ tiếng Hán cổ, mà Mộc Lan không hiểu nghĩa.
"Tâm Lực Thập Nhị Chi... Tâm Lực Thập Nhị Chi..."
Mộc Lan nhìn Thanh Nghị với ánh mắt cầu cứu. "Nó có nghĩa là gì?"
Thanh Nghị lắc đầu, nhưng nét mặt anh ta dần trở nên nghiêm trọng. "Tôi chưa từng nghe qua thuật ngữ đó trong nghiên cứu về thần học cổ. Nó không phải là một phần của nghi thức ký kết Khế Ước 30 năm trước."
Mộc Lan đứng dậy, tiến đến chiếc bàn chất đầy sách và tài liệu. Cô lấy ra một vật phẩm cuối cùng còn sót lại từ cuộc đối đầu ở Mãn Viên: Tàn Dư Của Huyết Thạch.
Đó là một mảnh vỡ nhỏ, màu đen, còn sót lại sau khi Huyết Thạch nứt ra và tan biến. Nó không còn lạnh lẽo nữa, nhưng nó vẫn chứa đựng một nguồn năng lượng tĩnh lặng đáng sợ.
"Khi Khế Ước bị đốt cháy, Huyết Thạch tan biến thành bụi, nhưng mảnh này lại còn sót lại," Mộc Lan nói. "Nếu Khế Ước đã bị phá hủy hoàn toàn, thì tại sao mảnh vật chất này lại tồn tại? Và tại sao Lạc Bảo lại nói về Tâm Lực?"
Dấu Vết Mờ Của Giao Ước Nguyên Thủy
Thanh Nghị cầm lấy mảnh Huyết Thạch. Anh ta dùng một chiếc kẹp nhỏ, và dưới ánh sáng, anh ta nhận ra một dấu ấn cực kỳ nhỏ, mờ ảo trên bề mặt mảnh đá.
"Đây không phải là ký hiệu Tam Giác Thu Hồi của Khế Ước," Thanh Nghị nói, giọng anh ta trầm xuống. "Đây là một ký hiệu Lão Tử Chi Ấn (Ấn Lão Tử) cổ xưa. Nó được dùng để phong ấn một loại năng lượng sống... hay nói đúng hơn, là Tinh Thần Lực."
Anh ta nhìn Mộc Lan, trong mắt anh ta không còn sự nhẹ nhõm nữa, mà là một sự kinh hoàng mới.
"Mộc Lan, tôi e rằng điều chúng ta phá hủy chỉ là Bản Phụ của một giao ước lớn hơn. Khế Ước 30 năm là một thỏa thuận thứ cấp, được tổ tiên Hồng Lạc Cả tạo ra để duy trì sự giàu có bằng cách cung cấp 'khoản thanh toán' thường niên. Nhưng thỏa thuận này lại được xây dựng trên một Nền Tảng đã có sẵn—một Nợ Máu Nguyên Thủy."
Thanh Nghị tiến lại máy tính, cắm chiếc USB của Bà Phùng vào. Anh ta biết, nếu có bất kỳ manh mối nào, nó phải nằm trong những tài liệu Bà Phùng đã cố gắng che giấu.
Anh ta truy cập vào các thư mục đã được mã hóa mà cảnh sát đã bỏ qua (vì họ chỉ tìm kiếm bằng chứng tài chính). Bà Phùng đã giấu một thư mục con, được đặt tên đơn giản là "Gốc".
Trong thư mục "Gốc", có một tập tin duy nhất: một bản vẽ kiến trúc cũ kỹ, được đóng dấu mộc đỏ.
Đó là bản vẽ của Biệt Thự Mãn Đường, nhưng là bản vẽ cũ hơn 30 năm.
Căn Phòng Bị Lãng Quên
Bản vẽ cho thấy Biệt Thự Mãn Đường được xây dựng trên nền móng của một Công Trình Khác. Một công trình cổ xưa hơn nhiều, được xây dựng hoàn toàn bằng đá xanh, mà Hồng Lạc Cả đã cố gắng chôn vùi và che giấu bằng kiến trúc xa hoa hiện đại.
Quan trọng nhất, bản vẽ chỉ ra một căn phòng bí mật dưới lòng đất, nằm sâu hơn Hầm Rượu Cấm, ngay dưới Gốc Rễ của cây sồi cổ thụ ở Mãn Viên. Căn phòng này không có lối vào nào được ghi lại, và nó được gọi bằng một cái tên đáng sợ: Phòng Thập Nhị Chi.
"Thập Nhị Chi... 12 chi," Mộc Lan lặp lại, cô cảm thấy lạnh sống lưng. "Giống như câu Lạc Bảo đang nói: Tâm Lực Thập Nhị Chi."
"Đúng vậy," Thanh Nghị xác nhận, nét mặt anh ta trắng bệch. "Số 12 là chìa khóa. Giao Ước 30 năm giết một người mỗi năm, nhưng Giao Ước Nguyên Thủy có lẽ liên quan đến 12 chu kỳ hoặc 12 sinh mạng ban đầu. Có lẽ Hồng Lạc Cả chỉ đơn giản là tìm cách mua thêm thời gian bằng Khế Ước 30 năm, nhưng không thể phá hủy Giao Ước Gốc."
Mộc Lan nhớ lại chi tiết trong Phác Thảo Cốt Truyện mà cô đã tìm thấy trước đó: Lời nguyền kéo dài 30 năm, nhưng nó là một phần của một Nợ Máu lớn hơn.
Cô nhìn lại Lạc Bảo, người đang lẩm bẩm từ Tâm Lực Thập Nhị Chi.
"Anh ấy không bị rối loạn tâm thần. Anh ấy đang bị Nền Tảng Lời Nguyền thao túng," Mộc Lan kết luận. "Kẻ Thu Hồi đã biến mất, nhưng Thực Thể Gốc đang bắt đầu thu hồi nợ máu của nó. Và nó dùng Lạc Bảo để gửi thông điệp."
Thanh Nghị nhìn Mộc Lan, ánh mắt nghiêm nghị. "Nếu Khế Ước 30 năm là về tài sản, thì Giao Ước Nguyên Thủy có lẽ là về linh hồn. Nó không thu hồi tiền bạc, nó thu hồi ý chí và tinh thần."
Nạn Nhân Mới Của Nợ Máu
Quyết định của Mộc Lan là rõ ràng: cô phải tìm ra căn Phòng Thập Nhị Chi và đối diện với Nợ Máu Nguyên Thủy.
Nhưng ngay lúc đó, điện thoại của Thanh Nghị rung lên. Đó là tin nhắn của một người bạn thám tử tư mà anh đã nhờ điều tra về lịch sử cũ của khu đất Mãn Đường.
Tin nhắn: "Thanh Nghị, tôi tìm thấy một bản báo cáo địa phương cũ từ gần 100 năm trước. Khu đất Mãn Đường ban đầu thuộc về một gia tộc cổ xưa tên là Triệu. Họ đột ngột biến mất. Nhưng trước khi Triệu gia biến mất, họ đã thực hiện một nghi lễ cúng tế bí ẩn. 12 người đã chết. Báo cáo ghi rõ: '12 người chết trong cơn điên loạn, ý chí bị rút cạn'."
Mộc Lan và Thanh Nghị nhìn nhau. Mười hai. Thập Nhị Chi.
Và một chi tiết rùng rợn khác: Lạc Bảo đột nhiên ngồi dậy trên giường. Anh ta nhìn chằm chằm vào Mộc Lan và Thanh Nghị, đôi mắt trống rỗng.
"Không phải Bản Án," Lạc Bảo nói, giọng anh ta không còn là tiếng lẩm bẩm, mà là một giọng nói lạnh lùng, xa lạ. "Là Lễ Vật. Hắn ta đòi Mộc Lan..."
Anh ta chỉ vào Mộc Lan, và rồi, với một sức mạnh không tưởng, anh ta nắm chặt lấy ngực mình.
Rắc!
Một tiếng động nhỏ, khô khốc vang lên từ cơ thể Lạc Bảo. Anh ta ngã xuống giường, bất động.
Mộc Lan lao đến bên anh ta. "Lạc Bảo! Anh! Anh sao rồi?"
Thanh Nghị nhanh chóng kiểm tra mạch của Lạc Bảo. Mạch yếu, nhưng anh ta vẫn còn sống. Tuy nhiên, anh ta hoàn toàn bị hóa đá. Cơ thể anh ta căng cứng, làn da lạnh buốt, và khuôn mặt anh ta biểu lộ sự kinh hoàng tột độ—giống hệt những nạn nhân của Giao Ước 30 năm trước.
"Hắn ta đã bị Kẻ Thu Hồi Gốc thu hồi, nhưng không phải là mạng sống," Thanh Nghị nói, giọng anh ta run rẩy. "Là ý chí cuối cùng. Lạc Bảo đã trở thành Lễ Vật đầu tiên của Nợ Máu Nguyên Thủy."
Mộc Lan nhìn bản vẽ kiến trúc cũ trên màn hình máy tính, nhìn vào căn phòng Thập Nhị Chi bị chôn vùi.
"Chúng ta phải đi. Tôi phải tìm Giao Ước Gốc và giải thoát cho Lạc Bảo," Mộc Lan nói. "Lời nguyền chưa bao giờ kết thúc. Nó chỉ thay đổi hình thức."
Cô đã phá hủy Thỏa Hiệp Của Tiền Bạc, nhưng bây giờ, cô phải đối mặt với Nợ Máu Của Linh Hồn. Cuộc hành trình mới chỉ bắt đầu.