trùng tang liên táng

Chương 9: Nghi Thức Phá Giải Dưới Gốc Rễ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Con Đường Ẩm Thấp Đến Gốc Rễ

Mộc Lan trượt mình qua đường ống thoát nước mưa hẹp và lạnh lẽo. Cô dùng khuỷu tay và đầu gối để đẩy cơ thể đi, chiếc khăn lụa đen quấn quanh bốn vật phẩm cọ xát vào lớp gạch cũ, tạo ra tiếng động ma sát ghê rợn trong không gian kín. Cô gần như nghẹt thở vì mùi ẩm mốc, đất và rêu mục nát.

Sau lưng cô, tiếng hét của Hồng Lạc Bảo bị bóp méo bởi sự vang vọng của đường ống, nghe như tiếng gào thét của một con thú bị thương. Anh ta đã bắt đầu bò xuống theo cô.

"Cô không thoát được đâu! Trả lại cho tôi! Tôi sẽ giết cô!"

Mộc Lan không thể nhìn lại, cô chỉ có thể thúc ép bản thân trườn nhanh hơn. Cô biết, Lạc Bảo không còn là người anh trai tham lam nữa, anh ta đã trở thành một hiện thân của sự ràng buộc—kẻ thù vật chất cuối cùng được Khế Ước sử dụng để bảo vệ chính nó.

Cuối cùng, cô thấy ánh sáng yếu ớt của trăng non. Cô dùng hết sức đẩy một tấm lưới sắt đã gỉ sét ra, và lao lên mặt đất.

Cô đang ở Mãn Viên.

Vùng Đất Của Sự Ràng Buộc

Mãn Viên không giống một khu vườn cũ kỹ bị bỏ hoang. Nó là một vùng đất bị nguyền rủa. Cỏ dại mọc cao hơn đầu người, xoắn xuýt và khô héo một cách bất thường, mặc dù thời tiết đang là mùa hè. Không khí ở đây đặc quánh và nặng nề, như thể âm thanh và ánh sáng đều bị hút vào một hố đen vô hình.

Mộc Lan cảm thấy một sự lạnh giá tâm linh xuyên thấu, còn kinh khủng hơn cả hơi lạnh của Kẻ Thu Hồi trong biệt thự. Ở đây, sự hiện diện của nó là tuyệt đối.

Cô chạy xuyên qua những bụi cây khô cằn, hướng về trung tâm Mãn Viên. Chiếc đèn pin điện thoại đã tắt vì hết pin do Lạc Bảo cắt điện. Cô chỉ còn ánh sáng yếu ớt và dao động của Thủy Tinh Sám Hối phát ra từ bên trong chiếc khăn lụa.

Trung tâm Mãn Viên là nơi giao nhau của ba con đường mòn cũ. Tại đó, một cây sồi cổ thụ đứng sừng sững, thân cây lớn và vặn vẹo như một con bạch tuộc khổng lồ, cành lá đã chết khô từ lâu. Đây là Gốc Rễ mà Thanh Nghị đã nói.

Ngay dưới Gốc Rễ, cô thấy một phiến đá phẳng, màu đen, rộng khoảng ba mét vuông. Chính trên phiến đá này, tổ tiên Hồng Lạc Cả đã ký kết Khế Ước, dùng máu của con trai mình là Hồng Ân.

Mộc Lan run rẩy không phải vì sợ hãi, mà vì sự phẫn nộ tột cùng đối với sự tàn nhẫn của tổ tiên.

Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra, gõ tin nhắn cuối cùng cho Thanh Nghị.

Mộc Lan: Tôi đã ở Gốc Rễ. Chỉ còn vài giờ nữa là đến Thời Khắc Cực Đại. Lạc Bảo đang truy đuổi. Chuẩn bị bắt đầu nghi lễ.

Thanh Nghị: Cẩn thận! Tôi đang làm mọi thứ có thể để tạo ra một vùng đệm năng lượng từ xa. Khế Ước đang tự bảo vệ. Hãy nhớ, cô phải giữ vững sự thuần khiết của mục đích. Đừng nghi ngờ lòng thương xót của mình.

Thiết Lập Vòng Tròn Thanh Tẩy

Mộc Lan lấy ra gói tro tàn (tàn hương) từ phòng thờ riêng của cô.

Cô bắt đầu vẽ một Vòng Tròn Thanh Tẩy trên phiến đá đen, xung quanh Gốc Rễ. Cô rắc tro tàn thành một đường tròn đơn giản. Mặc dù cô không phải là người có khả năng siêu nhiên, nhưng ngay khi vòng tròn được hoàn thành, cô cảm thấy một sự ấm áp nhẹ nhàng từ vòng tròn, đối lập với sự lạnh lẽo của Mãn Viên.

Tiếp theo là thiết lập các vật phẩm.

Mộc Lan đặt Huyết Thạch (khối đá lạnh tanh) và Thủy Tinh Sám Hối (viên đá xanh ấm áp) cách nhau 30 cm, bên ngoài vòng tròn.

Ngay lập tức, hai vật phẩm bắt đầu rung động. Một làn sương lạnh màu xám bốc lên từ Huyết Thạch và bị hấp thụ bởi ánh sáng xanh của Thủy Tinh Sám Hối. Đây là sự trung hòa năng lượng ràng buộc.

Cô đặt Cuộn Da Người vào trung tâm vòng tròn. Cuộn da cuộn tròn lại như muốn tự vệ, bề mặt da phát ra một ánh sáng đỏ mờ như máu.

Cuối cùng, cô đặt Xương Cốt Của Sự Căm Ghét (Xương Ngón Tay Hồng Ân) lên trên Cuộn Da Người, tạo thành hình chữ X—biểu tượng của sự hủy bỏ.

Sự kết hợp này tạo ra một làn sóng xung kích tâm linh nhỏ. Toàn bộ khu vườn im bặt, rồi sau đó, gió bắt đầu rít lên một cách điên cuồng, mặc dù không có cây nào di chuyển.

Sự Xuất Hiện Của Kẻ Thu Hồi

Đúng lúc đó, Hồng Lạc Bảo lao ra khỏi bụi cây. Quần áo anh ta rách nát, khuôn mặt dính đầy bùn đất và sự điên loạn. Anh ta trông không còn giống một doanh nhân giàu có, mà là một phần tử bị thao túng của Khế Ước.

"Dừng lại! Cô không được phép! Khế Ước là của tôi! Nó là của gia tộc!" Lạc Bảo gào lên, trên tay anh ta vẫn cầm chiếc gậy golf.

Anh ta lao về phía vòng tròn. Nhưng ngay khi chân anh ta chạm vào đường tro tàn, một bức tường năng lượng vô hình đẩy anh ta văng ra, làm anh ta ngã đập xuống đất.

Lạc Bảo không đau đớn vì ngã. Anh ta đau đớn vì sự mất mát sắp xảy ra.

"Không! Cô không thể làm thế! Mẹ sẽ không tha thứ cho cô!" anh ta rên rỉ.

Mộc Lan phớt lờ Lạc Bảo. Cô biết đây là lúc Kẻ Thu Hồi tấn công.

Không có tiếng động lớn. Chỉ có một sự thay đổi trong không khí. Ý Chí Thu Hồi bắt đầu hiện diện.

Một giọng nói, lạnh lẽo, đa tầng, vang lên trực tiếp trong tâm trí Mộc Lan, không phải qua tai. Đó là sự hòa trộn của hàng chục giọng nói—Dì Cẩm, Chú Hùng, Ông Nội, và kinh hoàng nhất, giọng của Hồng Ân.

"Cô đang làm gì? Cô đang phá hủy sự ổn định! Ba mươi năm. Chúng ta đã đảm bảo sự trường tồn. Bằng máu. Cô muốn tự do? Tự do chỉ là sự nghèo đói và tàn lụi! Cô sẽ kết thúc tất cả! Mộc Lan! Cô sẽ là kẻ tội đồ cuối cùng!"

Ảo ảnh kinh hoàng ập đến. Khu vườn biến mất. Cô thấy mình đứng trong một phòng mổ cũ kỹ, với Hồng Ân đang bị trói trên bàn, nhìn cô bằng ánh mắt buộc tội.

"Mộc Lan... Hãy tha thứ cho tôi... Hãy để tôi kéo cô xuống... Mãi mãi trong bóng tối. Đó là nơi duy nhất an toàn. Sự giàu có là một lời nguyền! Hãy trả lại! Cô không xứng đáng được sống!"

Mộc Lan bị tấn công bởi một cơn buồn nôn và chóng mặt tột độ. Cô cảm thấy mọi tế bào trong cơ thể mình đang chống lại ý chí phá hủy này. Cô cảm thấy mệt mỏi, muốn buông xuôi, muốn chấp nhận sự giàu có và cái chết như một lối thoát.

Lời Thú Tội Của Thương Xót

Mộc Lan nắm chặt tay, ép bản thân nhìn thẳng vào Xương Cốt và Cuộn Da Người đang nằm trong vòng tròn.

Cô biết, để ngọn lửa có thể cháy, cô phải thực hiện điều kiện cuối cùng: Tình Yêu Thuần Khiết để giải thoát Thù Hận Thuần Túy.

Cô hít một hơi thật sâu. Lấy hết can đảm cuối cùng, cô nhìn vào vật phẩm của Hồng Ân.

"Hồng Ân!" Mộc Lan hét lên, giọng cô vang vọng trong đêm, vượt qua cả sự thao túng tâm lý. "Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi vì sự tham lam của tổ tiên tôi! Tôi xin lỗi vì sự nhát hãi của gia tộc đã giam cầm anh suốt ba mươi năm! Tôi không chiến đấu vì sự giàu có! Tôi chiến đấu vì sự giải thoát cho anh và cho tất cả những linh hồn đã chết!"

Cô quỳ xuống, nước mắt chảy dài. Nước mắt cô không phải của sự yếu đuối, mà là của sự đồng cảm mãnh liệt.

"Anh không phải là kẻ Thu Hồi! Kẻ Thu Hồi đã dùng sự thù hận của anh để tạo ra xiềng xích! Hãy nghỉ ngơi, Hồng Ân! Anh không còn phải là người bảo vệ Khế Ước nữa! Tôi không muốn sống trong căn nhà được xây bằng máu của anh! Hãy tha thứ cho chúng tôi, và hãy để chúng tôi chấm dứt điều này!"

Ngay lập tức, Xương Cốt Của Sự Căm Ghét trên cuộn da bắt đầu tỏa sáng với một luồng sáng trắng tinh khiết, đối lập với màu đen bám vào nó. Luồng sáng đó dường như đang xua đuổi phần thù hận và chỉ giữ lại phần hồn nguyên bản của Hồng Ân.

Giọng nói đa tầng của Kẻ Thu Hồi rít lên một cách điên cuồng trong tâm trí cô: "Không! Sự Thương Xót là sự phá hoại! Ta đã thắng! Ta đã ràng buộc! Không thể giải thoát! Cô sẽ chết! Cô sẽ chết thay cho Bản Án!"

Ngọn Lửa Sám Hối

Mộc Lan đưa tay vào túi, lấy ra chiếc Hộp Gỗ Đàn Hương của Bà Nội. Cô mở hộp, lấy ra chiếc bật lửa đồng cổ, khắc hình con rồng nuốt đuôi.

Lạc Bảo, từ phía sau, rên rỉ, dùng hết sức lực cuối cùng của anh ta để bò về phía cô.

"Không! Dừng lại! Tôi sẽ cho cô một nửa! Một nửa tài sản! Đừng đốt!"

Mộc Lan nhìn Lạc Bảo. Cô thấy khuôn mặt anh ta, giờ đây, giống như một chiếc mặt nạ bị kéo căng bởi sự sợ hãi và tham vọng. Anh ta đã mất hết mọi thứ trừ nỗi ám ảnh về Khế Ước.

Cô không nói một lời nào với Lạc Bảo. Cô chỉ tập trung vào ngọn lửa.

Cô ấn nút chiếc bật lửa đồng.

Cạch.

Ngọn lửa nhỏ màu xanh lục yếu ớt bùng lên. Không khí xung quanh ngọn lửa ngay lập tức trở nên nóng rực một cách siêu nhiên. Đây là Ngọn Lửa Sám Hối—ngọn lửa được yểm bằng sinh khí của Hồng Ân, giờ được dùng để giải thoát chính anh ta.

Mộc Lan đưa Ngọn Lửa Khởi Nguyên chạm vào Cuộn Da Người và Xương Cốt Của Sự Căm Ghét.

Khởi Đầu Của Sự Hủy Diệt

Khoảnh khắc ngọn lửa chạm vào Da Người và Xương Cốt:

Tiếng Thét: Một tiếng thét chói tai, kinh hoàng—không phải của người chết, mà của Khế Ước—vang vọng khắp Mãn Viên. Âm thanh đó mạnh đến mức Mộc Lan cảm thấy lồng ngực mình muốn nổ tung.

Sự Rung Chuyển: Toàn bộ Gốc Rễ và phiến đá đen rung chuyển dữ dội. Lạc Bảo hét lên đau đớn, ôm đầu, nằm gục xuống bên ngoài vòng tròn tro.

Lửa Ma Quái: Ngọn lửa nhỏ màu xanh lục lan nhanh chóng. Nó không cháy như lửa bình thường. Nó cháy với cường độ khủng khiếp, tiêu hủy vật chất ở cấp độ nguyên tử. Cuộn Da Người tan chảy thành một dòng chất lỏng đen ngòm, và Xương Cốt bốc hơi thành một làn khói trắng thanh khiết.

Phản Kháng: Kẻ Thu Hồi phản kháng lần cuối. Toàn bộ năng lượng bị hấp thụ trong ba mươi năm bùng lên. Mộc Lan cảm thấy một lực đẩy vô hình cực lớn, như một cú đấm vào linh hồn cô. Cô bị đẩy lùi, nhưng cô vẫn giữ vững vị trí của mình bên trong Vòng Tròn Thanh Tẩy.

Mộc Lan nhắm mắt lại. Cô chỉ tập trung vào lời xin lỗi cuối cùng: "Anh được giải thoát!"

Khi Cuộn Da Người và Xương Cốt biến mất hoàn toàn, hai vật phẩm bên ngoài vòng tròn phản ứng mạnh mẽ.

Huyết Thạch nứt ra, và ánh sáng lạnh tanh bên trong nó vụt tắt.

Thủy Tinh Sám Hối phát sáng rực rỡ một lần cuối, một ánh sáng xanh tuyệt đẹp, trước khi tan vỡ thành hàng ngàn hạt bụi lấp lánh và biến mất trong không khí đêm.

Mộc Lan cảm thấy một sự nhẹ nhõm chưa từng có, nhưng đi kèm với một sự kiệt quệ hoàn toàn.

Khế Ước đã bị phá hủy.

Sự Chấm Dứt

Tiếng thét của thực thể kết thúc bằng một tiếng rên rỉ dài, đau đớn, và sau đó là sự im lặng tuyệt đối.

Mãn Viên, khu vườn bị nguyền rủa, đột nhiên trở nên bình thường. Hơi lạnh biến mất. Mùi ngọt lịm mục nát tan đi. Không khí trong lành, mát mẻ của đêm hè tràn vào.

Mộc Lan quỵ xuống, ôm lấy vòng tròn tro tàn. Cô đã thành công.

Cô nhìn Lạc Bảo. Anh ta nằm bất động. Anh ta không chết, nhưng cơ thể anh ta co giật nhẹ. Sự ràng buộc của Khế Ước đã bị phá vỡ, và anh ta đã mất đi thứ duy nhất mà anh ta đã chiến đấu vì nó: Quyền được giàu có vô điều kiện.

Mộc Lan biết, cái giá của sự tự do sẽ là sự nghèo khó và sự tàn lụi mà tổ tiên đã cố gắng trốn tránh. Biệt thự Mãn Đường có lẽ sẽ sụp đổ, cả về mặt kinh tế lẫn vật chất.

Nhưng Khế Ước đã chết.

Mộc Lan cố gắng đứng dậy. Cô phải rời khỏi đây trước khi Lạc Bảo tỉnh lại. Cô nhìn lên Gốc Rễ cổ thụ. Trên thân cây khô héo, cô thấy một ánh sáng trắng mờ ảo bay lên cao, nhẹ nhàng, hướng về bầu trời.

Đó là Hồng Ân, cuối cùng đã được giải thoát.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×