Trở Lại Vùng Cấm
Đồng hồ điểm hai giờ sáng. Ánh trăng lưỡi liềm cuối tháng mờ nhạt, chỉ đủ để tô vẽ thêm sự ghê rợn cho bãi đất hoang tàn từng là Biệt Thự Mãn Đường. Khu vực bị phong tỏa bởi hàng rào cảnh báo và dây ruy băng đỏ trắng, nhưng đêm khuya vắng lặng khiến công tác bảo vệ trở nên lỏng lẻo.
Mộc Lan và Thanh Nghị mặc quần áo tối màu, mang theo dây thừng, đèn pin công suất cao, và những công cụ cần thiết để đào bới. Lạc Bảo đã được gửi đến một cơ sở chăm sóc đặc biệt dưới danh nghĩa người thân duy nhất còn sống sót của Mộc Lan, trong trạng thái "hóa đá" hoàn toàn. Anh ta là lời cảnh báo, là gánh nặng, và là động lực duy nhất của cô lúc này.
"Mục tiêu của chúng ta là tìm lối vào đã bị che giấu của Phòng Thập Nhị Chi," Thanh Nghị thì thầm, kiểm tra lại bản đồ kiến trúc cổ được Bà Phùng cung cấp. "Nó nằm sâu hơn Hầm Rượu Cấm, ngay dưới Gốc Rễ của cây sồi cổ thụ."
Họ trèo qua hàng rào. Không khí ở đây không phải là mùi của gạch vụn và bụi bặm thông thường. Nó mang theo một mùi khét lẹt lạnh lẽo, như thể linh hồn đã từng bị thiêu rụi ở đây.
"Khế Ước đã bị đốt cháy, nhưng sự Thù Hận của Hồng Ân vẫn còn sót lại," Mộc Lan nói, tay cô nắm chặt mảnh Tàn Dư Của Huyết Thạch. Mảnh đá đen đó vẫn lạnh, nhưng nó là vật chất duy nhất còn sót lại từ Khế Ước 30 năm, một cầu nối hữu hình với năng lượng tâm linh của khu đất.
Lối Xuống Hầm Rượu Cấm
Dựa vào bản vẽ, họ tìm đến khu vực từng là sân sau, nơi Gốc Rễ khổng lồ mọc lên. Bây giờ, cây sồi đã bị nhổ bật gốc trong vụ sập, để lại một hố sâu khổng lồ và một miệng hố nghiêng dẫn xuống tầng hầm.
"Hầm Rượu Cấm đã sụp hoàn toàn," Thanh Nghị nói. "Chúng ta phải xuống đó. Căn phòng bí mật nằm ở tầng sâu nhất của nền móng."
Việc xuống hố là một thử thách thể chất và tinh thần. Họ phải cẩn thận tránh những thanh thép nhô ra và những khối bê tông khổng lồ treo lơ lửng. Mỗi bước chân là một sự xúc phạm đến cái chết và sự tham lam của gia tộc cô.
Khi họ tiếp cận nơi từng là Hầm Rượu Cấm, không khí trở nên dày đặc, lạnh hơn và nặng trĩu. Mộc Lan cảm nhận rõ một áp lực vô hình đè nén lên ngực cô—không phải áp lực vật lý, mà là một sự sợ hãi tập thể đã bị dồn nén suốt nhiều thập kỷ. Đây là nơi những người cô yêu thương đã chết, nơi tổ tiên cô đã bán linh hồn, và nơi Bà Phùng đã chọn để kết thúc cuộc đời mình.
Thanh Nghị dùng đèn pin rọi vào đống đổ nát. Anh ta tìm thấy một đoạn tường nền móng cổ, được xây bằng những khối đá xanh rêu phong, hoàn toàn khác biệt với vật liệu xây dựng hiện đại của Mãn Đường. Đây chính là Công Trình Khác mà bản vẽ đã đề cập.
"Nó đây rồi, cấu trúc của Triệu gia," Thanh Nghị thì thầm, giọng anh ta mang vẻ kinh ngạc. "Hồng Lạc Cả đã không xây biệt thự mới. Ông ta chỉ đơn giản là bọc nó lại."
Vết Ấn Của Ấn Lão Tử
Họ bắt đầu tìm kiếm lối vào. Bản vẽ không chỉ ra cửa ra vào, mà chỉ là một điểm hội tụ năng lượng dưới Gốc Rễ.
"Lối vào không thể là cửa thông thường," Mộc Lan phân tích. "Nó phải được phong ấn. Giao Ước 30 năm là Bản Phụ để che giấu Nền Tảng này. Nó sẽ chỉ mở ra khi Giao Ước Phụ bị phá vỡ và một 'Lễ Vật' mới xuất hiện."
Mộc Lan nhìn vào mảnh Tàn Dư Của Huyết Thạch trong tay. Dưới ánh đèn pin, dấu Lão Tử Chi Ấn mờ ảo trên bề mặt mảnh đá dường như phát sáng yếu ớt.
"Huyết Thạch không chỉ là công cụ thu hồi. Nó là chìa khóa," cô kết luận.
Họ tìm thấy một khối đá xanh khổng lồ, phẳng lì, nằm ngang trên mặt đất, ngay tại vị trí trung tâm của Công Trình Cũ. Trên bề mặt khối đá, một ký hiệu lớn, xoắn ốc được khắc sâu vào—chính là Lão Tử Chi Ấn mà Thanh Nghị đã xác nhận.
"Ký hiệu này được dùng để phong ấn tinh thần lực," Thanh Nghị giải thích. "Nó ràng buộc ý chí. Để mở nó, cô phải dùng chính chiếc chìa khóa đó."
Mộc Lan hít một hơi sâu. Cô đặt mảnh Tàn Dư Của Huyết Thạch vào vị trí trung tâm của ký hiệu lớn.
Ngay lập tức, mảnh Huyết Thạch nóng lên, và luồng ánh sáng xanh đen phát ra từ ký hiệu trên khối đá. Một tiếng cót két rùng rợn vang lên, không phải tiếng kim loại, mà là tiếng đá nghiến vào nhau. Khối đá xanh khổng lồ từ từ trượt sang một bên, để lộ một cầu thang xoắn ốc bằng đá đen, ẩm ướt, dẫn xuống vực sâu không ánh sáng.
Một luồng hơi lạnh buốt giá, không tự nhiên, xộc thẳng lên từ đáy. Nó không phải là khí lạnh của đất đá, mà là cái lạnh thấu xương của sự chết chóc và sự trống rỗng.
"Phòng Thập Nhị Chi," Mộc Lan thì thầm. "Nơi Nợ Máu Nguyên Thủy được tạo ra."
Hành Lang Của Sự Ràng Buộc
Mộc Lan và Thanh Nghị bắt đầu đi xuống. Cầu thang kéo dài xuống lòng đất ít nhất mười mét. Mỗi bước chân của họ vang vọng, tạo ra một âm thanh kỳ lạ trong không gian kín mít và trống rỗng này.
Càng xuống sâu, các bức tường đá càng trở nên nguyên khối và được chạm khắc tinh vi hơn. Các bức tường không có cửa sổ, nhưng được bao phủ bởi những ký tự cổ và những hình vẽ mô tả các nghi lễ khủng khiếp: con người bị trói vào cột, năng lượng tinh thần bị hút ra, và một thực thể vô định hình tiếp nhận nguồn năng lượng đó.
"Đây là lịch sử của Triệu gia," Thanh Nghị nói, dùng máy ảnh ghi lại các ký tự. "Họ đã không chỉ chết. Họ đã bị làm vật chứa để tạo ra một nguồn năng lượng vĩnh cửu. Họ đã trở thành Thập Nhị Chi—mười hai nhánh tinh thần lực bị ràng buộc."
"Và Hồng Lạc Cả đã lấy gì?" Mộc Lan hỏi.
"Ông ta không lấy nguồn năng lượng. Ông ta lấy quyền truy cập," Thanh Nghị trả lời. "Nguồn năng lượng này quá lớn, nó cần một 'máy điều áp' để kiểm soát. Khế Ước 30 năm chính là chiếc máy điều áp đó. Cứ mỗi năm, một linh hồn bị 'làm vật hiến tế' để duy trì quyền truy cập vào nguồn năng lượng tối thượng đó."
Họ đi qua một hành lang hẹp. Hai bên là 12 cánh cửa đá, mỗi cánh cửa đều được đánh số từ Thân đến Hợi theo vòng tròn 12 chi của Địa Chi.
"Mười hai chi. Mười hai người. Mười hai nguồn tinh thần lực bị ràng buộc," Mộc Lan lặp lại, lòng cô lạnh buốt.
Cuối hành lang là cánh cửa đá lớn nhất, không có số. Trên đó, một hình khắc đáng sợ: một người phụ nữ bị trói vào một cây sồi, và một con quỷ vô diện đang rút ra một luồng sáng từ ngực cô ấy.
Phòng Thập Nhị Chi: Trái Tim Của Nợ Máu
Mộc Lan và Thanh Nghị đẩy cánh cửa đá, nó nặng nề di chuyển trên bản lề đá cổ xưa, tạo ra tiếng rít tai nhức óc.
Họ bước vào.
Căn phòng không lớn, nhưng có hình tròn hoàn hảo. Không có nến, không có đèn, nhưng toàn bộ không gian được chiếu sáng bởi một nguồn sáng xanh lục yếu ớt, phát ra từ trung tâm căn phòng.
Ở trung tâm, là một bệ đá tròn cao ngang thắt lưng. Xung quanh bệ đá, 12 cột đá mảnh mai được bố trí thành vòng tròn, mỗi cột đá có một hốc sâu hình bàn tay.
Và ngay giữa bệ đá, có một vật phẩm. Không phải là sách, không phải là cuộn da. Đó là một tượng đá nhỏ, thô sơ, được chạm khắc hình một người phụ nữ đang ôm một vật gì đó. Khuôn mặt cô ấy biểu lộ sự đau đớn tột cùng, nhưng đôi mắt cô lại mở to nhìn thẳng về phía Mộc Lan.
Mộc Lan tiến lại gần bệ đá. Nguồn sáng xanh lục phát ra từ mắt của bức tượng đá.
"Đây là Linh Hồn Phụ Mẫu của lời nguyền," Thanh Nghị nói, giọng anh ta run rẩy, lùi lại vài bước. "Không phải tổ tiên Triệu gia tạo ra lời nguyền. Họ là nạn nhân của nó."
Thanh Nghị chỉ vào một phiến đá lớn hơn, nằm sau bệ đá, được khắc đầy chữ Hán cổ.
"Đó là Giao Ước Gốc," Thanh Nghị dịch nhanh. "Nó không phải là thỏa thuận với một thực thể. Nó là một nghi thức cải tạo sinh lực. Triệu gia đã bị lừa. Họ được hứa hẹn về trường sinh bất tử của tinh thần, nhưng thay vào đó, họ trở thành máy phát điện cho một sinh vật khác. Bức tượng đá đó là vật phẩm thu giữ, một Vessel—vật chứa."
Mộc Lan nhìn bức tượng. Cô cảm thấy một sự kết nối đau đớn với người phụ nữ bị trói buộc trong đá.
"Đây là Tâm Lực Thập Nhị Chi," Mộc Lan thì thầm. "Sức mạnh ý chí của 12 người, bị ràng buộc và phong ấn vĩnh viễn trong bức tượng này."
Đúng lúc đó, bức tượng đột nhiên rung lên. Ánh sáng xanh lục nhấp nháy điên cuồng, và giọng nói của Lạc Bảo vang lên, nhưng không phải từ cơ thể anh ta, mà từ khắp căn phòng:
"Hắn ta đã chờ đợi cô, Mộc Lan... Lễ Vật cuối cùng. Sự Ý Chí Thuần Khiết của cô là thứ hắn cần để thoát khỏi sự ràng buộc của bức tượng. Hắn ta cần cô để hoàn tất chu kỳ!"
Không khí đột nhiên đặc quánh lại. Mộc Lan cảm thấy một sức nặng không thể chịu đựng được đè lên tâm trí cô. Đó là Thực Thể Gốc, không phải là quỷ, mà là một Ý Thức Cổ Xưa đã được nuôi dưỡng bằng tinh thần lực suốt trăm năm, và nó đang muốn thu hồi Lễ Vật mới của mình—Mộc Lan.
Mộc Lan cảm thấy ý chí của mình bị bẻ cong. Cô thấy ảo ảnh của Lạc Bảo đang cười nhạo cô, của Bà Phùng đang buộc tội cô, và của chính cô đang tuyệt vọng. Sự tấn công trực tiếp vào Ý Chí Tự Do đã bắt đầu.
Cô nắm chặt mảnh Huyết Thạch trong tay. Đây là cuộc chiến cuối cùng, không phải cho tài sản hay mạng sống, mà là cho linh hồn của chính cô.