trùng tang liên táng

Chương 13: Cuộc Chiến Của Ý Chí


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Vòng Xoáy Thập Nhị Chi

Ngay khi giọng nói của Lạc Bảo – được truyền tải bởi Thực Thể Gốc – vang lên khắp căn phòng, Mộc Lan cảm thấy như toàn bộ không khí đã bị rút ra. Sức nặng của áp lực tinh thần đè lên cô không phải là sự sợ hãi thông thường, mà là sự hợp nhất của mười hai ý chí bị bóp méo, tạo thành một cơn bão tâm linh khủng khiếp.

Nguồn sáng xanh lục từ mắt bức Tượng Đá nhỏ ở trung tâm căn phòng bùng lên. Mộc Lan bị cuốn vào một vòng xoáy ảo giác.

Cô thấy mình đứng giữa một Vùng Đất Hoang không thời gian, nơi những gương mặt biến dạng lơ lửng. Đó là những thành viên gia tộc Triệu – 12 người đã bị hy sinh. Họ không còn là linh hồn ma quỷ, mà là những tàn dư của tinh thần lực thuần túy đang bị tiêu hóa.

“Cô đến để giải thoát cho ta, hay để lấy năng lượng của ta?” Một giọng nói vang vọng, không thuộc về bất kỳ ai, nhưng lại là sự hòa hợp của hàng chục giọng điệu khác nhau. “Cô mang trong mình máu của kẻ trộm—Hồng Lạc! Chúng đã lấy Nền Tảng của chúng ta để xây nên sự giàu có giả dối của chúng! Cô cũng vậy!”

Mộc Lan cảm thấy nỗi sợ hãi lớn nhất của mình bị phơi bày: Sự Tham Lam Di Truyền. Cô thấy ảo ảnh của Bố Mẹ cô, của Dì Cẩm, tất cả đều chỉ trích cô là kẻ đạo đức giả, người chỉ phá Khế Ước 30 năm để bảo vệ chính mình khỏi cái chết.

"Không! Tôi không tham lam!" Mộc Lan hét lên trong tâm trí.

“Dối trá! Cô vẫn giữ lại mảnh Tàn Dư của Huyết Thạch! Cô vẫn muốn giữ một chút ma thuật, một chút quyền lực! Cô muốn điều khiển! Cô muốn chiến thắng!”

Thực Thể Gốc tấn công vào điểm yếu nhất của cô: Lạc Bảo.

Mộc Lan thấy ảo ảnh của Lạc Bảo đang nằm trên giường, nhưng khuôn mặt anh ta không phải là sự trống rỗng, mà là sự giễu cợt ghê tởm.

"Tôi thà chết trong sự giàu có còn hơn sống trong sự nghèo khó của cô, Mộc Lan! Cô đã lấy đi tất cả của tôi! Cô đã khiến tôi trở thành kẻ không ra gì! Cô không yêu tôi! Cô chỉ yêu sự tự do của riêng cô!"

Nước mắt Mộc Lan trào ra. Cô quỳ xuống trong ảo giác, cảm thấy ý chí tự do của mình bị siết chặt. Cô đã chiến đấu vì Lạc Bảo, nhưng liệu anh ta có xứng đáng? Liệu sự hy sinh của cô có chỉ là sự tự lừa dối để xoa dịu lương tâm?

Sự Can Thiệp Của Thanh Nghị

Trong thế giới thực, Mộc Lan đứng bất động trước bệ đá, hai tay ôm đầu, run rẩy dữ dội. Mảnh Tàn Dư Của Huyết Thạch trong tay cô đang phát sáng rực rỡ, hút lấy năng lượng từ cô.

Thanh Nghị nhìn thấy nguy hiểm tột độ. Anh ta biết cuộc chiến đang diễn ra trong tâm trí Mộc Lan, và anh ta không có sức mạnh ma thuật để chống lại Ý Thức Cổ Xưa này. Anh ta chỉ có kiến thức.

Anh ta chạy đến phiến đá lớn phía sau bệ, nơi khắc Giao Ước Gốc. Anh ta dịch nhanh các ký tự cổ, hy vọng tìm được một điểm yếu.

“Khế Ước này không thể bị phá hủy bởi lửa! Nó phải được giải phóng bằng Tinh Thần Lực Tự Nguyện…”

Thanh Nghị nhận ra điều kinh khủng: Triệu gia không hề bị lừa dối hoàn toàn. Họ muốn sự trường tồn bằng cách chuyển giao ý chí vào bức tượng. Nhưng họ đã sai lầm trong nghi thức, tạo ra một Thực Thể Ký Sinh thay vì một thực thể riêng biệt. Thực Thể này muốn hoàn tất chu kỳ bằng cách hấp thụ một ý chí thuần khiết (Mộc Lan) để tự giải thoát khỏi bức tượng đá.

"Mộc Lan!" Thanh Nghị hét lên, giọng anh ta tràn đầy sự quyết tâm. "Hắn ta đang dùng sự Hối Hận của cô để làm suy yếu ý chí! Cô đã làm đúng! Huyết Thạch là chìa khóa để vào đây, nhưng nó cũng là Dây Dẫn! Vứt nó đi!"

Mộc Lan, bị mắc kẹt trong cơn ác mộng tinh thần, nghe thấy giọng nói của Thanh Nghị như một tia sáng yếu ớt. Cô cố gắng vặn vẹo ngón tay.

“Đừng nghe hắn ta! Hắn ta cũng là kẻ trộm! Hắn ta muốn chiếm đoạt bí mật! Giết hắn ta, Mộc Lan! Giết kẻ ngoài cuộc!” Giọng nói của Thực Thể Gốc gào thét, hòa quyện với tiếng cười điên dại của Lạc Bảo ảo ảnh.

Bằng ý chí mạnh mẽ cuối cùng, Mộc Lan nhận ra: nếu cô vẫn còn cảm thấy tội lỗi, Khế Ước vẫn còn quyền năng. Cô đã chấp nhận sự nghèo khó, cô đã chấp nhận sự cô độc. Cô đã trả giá.

"Tôi không nợ ai nữa!" Mộc Lan gào lên, và cô ném mạnh mảnh Tàn Dư Của Huyết Thạch xuống sàn đá.

Sự Thức Tỉnh Của Linh Hồn Phụ Mẫu

Ngay khi mảnh Huyết Thạch chạm sàn, nó vỡ tan thành bụi đen. Luồng ánh sáng xanh lục từ Tượng Đá chao đảo, và cuộc tấn công tâm linh đột ngột giảm bớt.

Mộc Lan thở dốc, cảm thấy sức nặng được nhấc khỏi tâm trí. Cô ngước nhìn bức Tượng Đá. Bức tượng không còn phát ra luồng sáng dữ dội nữa, mà thay vào đó, những giọt nước mắt xanh lục dường như đang chảy ra từ khóe mắt nó.

Giọng nói của Thực Thể Gốc bị gián đoạn, thay vào đó là một giọng nói duy nhất, trầm tĩnh và đầy nỗi đau đớn vang lên trong tâm trí Mộc Lan.

"Con gái Triệu gia… Nghe đây… Ta là Matriarch Triệu… Ta đã bị lừa gạt… Giữ linh hồn của ta… không phải để trường sinh… mà là để bị giam cầm."

Matriarch Triệu tiết lộ sự thật:

Triệu gia là một gia tộc của các nhà sư và học giả, không phải thương nhân. Họ tìm kiếm sự trường tồn của ý thức sau cái chết, tin rằng họ có thể thoát khỏi vòng luân hồi bằng cách phong ấn ý chí của 12 người thân (đại diện cho 12 chi của chu kỳ sinh tử) vào bức tượng đá này.

Tuy nhiên, Đạo Sĩ Lệ Quỷ (người mà Hồng Lạc Cả sau này gặp) đã sửa đổi nghi thức. Thay vì tạo ra một kho chứa ý thức thuần túy, hắn đã tạo ra một Thực Thể Ký Sinh (Thực Thể Gốc) bằng cách trộn lẫn tinh thần lực với cơn thịnh nộ và sự tuyệt vọng của những người bị hy sinh.

Thực Thể Gốc này không muốn tự do. Nó muốn hoàn tất chu kỳ, trở thành một sinh vật hoàn chỉnh bằng cách hấp thụ một ý chí tự do (Mộc Lan) để phá vỡ sự ràng buộc vật chất của bức tượng.

"Thực Thể này bị giam trong đá… 12 cột đá kia là chốt giữ," Matriarch Triệu thều thào trong tâm trí cô. “Hồng Lạc Cả không thể phá hủy nó… vì ông ta là kẻ tham lam. Ông ta chỉ tạo ra Bản Phụ 30 năm (Khế Ước) để mua thời gian, dùng nó làm máy điều áp để hút một phần nhỏ năng lượng từ Thực Thể Gốc, biến nó thành tiền tài. Ông ta đã khóa chặt cửa vào căn phòng này, vì ông ta sợ bị Thực Thể Gốc đòi nợ."

Chìa Khóa Thập Tam Chi

"Làm sao để phá hủy nó?" Mộc Lan hỏi, giọng cô thì thầm.

"Không thể phá hủy… chỉ có thể giải thoát," Matriarch Triệu trả lời. “Thực Thể Gốc đang bị giữ lại bởi sự thiếu sót của nghi thức. Nó cần Thập Tam Chi—nhánh thứ mười ba của sự hy sinh—để hoàn tất.”

"Nhánh thứ mười ba là gì?" Thanh Nghị hét lên.

Mộc Lan truyền đạt lời nói của Thanh Nghị.

"Thập Tam Chi là Sự Thật Tuyệt Đối. Lễ vật đầu tiên của nghi thức phải là Xương Cốt của kẻ phản bội Triệu gia—người đã hợp tác với Đạo Sĩ Lệ Quỷ để sửa đổi nghi thức. Kẻ phản bội đó đã bị xóa tên khỏi gia phả, nhưng hắn ta được chôn cùng với Lá Thư Thú Tội ở một nơi mà Triệu gia gọi là 'Thư Viện Vĩnh Hằng'."

Mộc Lan và Thanh Nghị nhìn nhau. Mãn Đường đã sụp đổ. Mọi thứ đã bị tiêu hủy.

Thanh Nghị nhanh chóng nhớ lại bản đồ kiến trúc của Bà Phùng. “Bản vẽ có một khu vực nhỏ được đánh dấu là 'Phòng Tư Liệu Cổ' dưới nhà khách cũ! Nó nằm tách biệt, có thể đã không bị sụp hoàn toàn!”

Đúng lúc đó, bức Tượng Đá lại rung chuyển dữ dội. Thực Thể Gốc đã phục hồi và đang cố gắng áp đảo Matriarch Triệu.

“Im lặng! Ngươi không được nói cho cô ta biết! Mộc Lan! Cô sẽ là của ta! Ý chí của cô sẽ giúp ta thoát khỏi nhà tù đá này!”

Căn phòng rung chuyển. 12 Cột Đá xung quanh bệ bắt đầu nứt ra. Năng lượng xanh lục bùng nổ, và Mộc Lan cảm thấy áp lực trở lại, mạnh hơn lần trước.

"Chúng ta phải đi!" Mộc Lan kéo tay Thanh Nghị.

"Nhưng bức tượng—"

"Chúng ta không thể phá hủy nó bây giờ! Chúng ta cần Xương Cốt của kẻ phản bội và Lá Thư Thú Tội! Thư Viện Vĩnh Hằng! Đó là chìa khóa để giải thoát nó và phá vỡ Nợ Máu Nguyên Thủy!"

Họ quay lưng lại, chạy nhanh qua cánh cửa đá lớn, để lại đằng sau căn Phòng Thập Nhị Chi đang rung chuyển dữ dội, nơi linh hồn bị giam cầm và Thực Thể Ký Sinh đang gào thét. Cuộc săn lùng đã chuyển hướng: từ phá hủy Khế Ước, sang tìm kiếm bí mật bị chôn vùi của gia tộc Triệu—nguồn gốc thực sự của mọi nỗi kinh hoàng.

Mộc Lan biết, cô không còn chiến đấu với tổ tiên tham lam của mình nữa. Cô đang chiến đấu với một lời nguyền tồn tại từ hàng trăm năm trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×