Sáng hôm sau, Mộc Lan thức dậy với đôi mắt đỏ hoe vì thiếu ngủ, nhưng tinh thần lại sắc bén hơn bao giờ hết. Chiếc chìa khóa đồng cũ kỹ vẫn nằm trong lòng bàn tay cô. Cô nhìn ra khu vườn Mãn Viên qua cửa sổ phòng ngủ, ánh nắng ban mai chiếu vào chỉ làm cho khu rừng rậm rạp đó thêm vẻ bí ẩn, không chút đáng sợ.
Mộc Lan cảm thấy cô đã không còn đơn độc nữa. Sự thật kinh hoàng về Khế Ước Bách Niên Huyết và Kẻ Thu Hồi đã được đặt tên, được nhận diện, và cô có một đồng minh.
Cô dùng chiếc điện thoại mã hóa Thanh Nghị đưa, gửi một tin nhắn ngắn gọn: Phiến đá. Tam Giác Thu Hồi. Nằm ở trung tâm Mãn Viên. Cần cách mở.
Phải mất một tiếng sau, Thanh Nghị mới trả lời.
Tuyệt vời, Mộc Lan. Cô đã tìm thấy Gốc Rễ nhanh hơn tôi tưởng. Tam Giác Thu Hồi là con dấu niêm phong Khế Ước. Nó không mở bằng chìa khóa thông thường. Tôi đang tìm kiếm các bản phác thảo kiến trúc và văn bản liên quan đến Hồng Lạc Cả. Tôi nghi ngờ việc mở cần một Vật Phẩm Hồn Giao (Soul-Linked Artifact) được sử dụng trong nghi lễ ký kết.
Mộc Lan cất điện thoại, lòng cô tràn đầy sự sốt ruột. Vật Phẩm Hồn Giao. Chắc chắn nó phải nằm đâu đó trong Mãn Đường, được bảo quản như một báu vật gia truyền. Ai là người có thể biết? Chỉ có Bà Nội Phùng, hoặc Ông Nội đã cất giấu nó.
Mối Nghi Ngờ Của Lạc Bảo
Buổi trưa, không khí Mãn Đường vẫn bao trùm bởi sự giả tạo của tang lễ. Mộc Lan đang ngồi một mình trong thư viện cũ, lật giở những cuốn sách lịch sử gia tộc đã cũ mèm, tìm kiếm bất cứ manh mối nào về Hồng Lạc Cả hoặc các vật phẩm phong thủy.
Đột nhiên, cánh cửa thư viện mở ra. Hồng Lạc Bảo bước vào. Anh ta không hề mang vẻ đau buồn, mà mang vẻ sắc lạnh của một người đang nghi ngờ.
"Cô làm gì ở đây, Mộc Lan?" Lạc Bảo dựa vào khung cửa, khoanh tay.
"Đọc sách. Tôi muốn tìm hiểu về lịch sử gia tộc," Mộc Lan bình tĩnh trả lời, mắt không rời khỏi trang sách.
"Lịch sử gia tộc?" Lạc Bảo cười khẩy. "Cô chưa bao giờ quan tâm đến cái gốc gác thối nát này. Cô chỉ quan tâm đến những câu chuyện ma mà cô tự dựng lên thôi."
Anh ta bước lại gần, giọng hạ thấp, mang theo sự đe dọa không thể nhầm lẫn. "Tôi vừa kiểm tra cổng sau, cái cổng sắt dẫn vào Mãn Viên. Ổ khóa đồng đã được mở. Nó có một vết dầu mới bôi vào bản lề. Có vẻ như ai đó đã sử dụng nó tối qua."
Mộc Lan cảm thấy tim mình hẫng đi một nhịp, nhưng cô giữ vững vẻ mặt vô cảm.
"Có thể là người làm vườn chăng?" cô hỏi.
Lạc Bảo lắc đầu, ánh mắt anh ta xuyên thấu. "Mãn Viên bị phong tỏa từ hai mươi năm trước, theo lệnh của Bà Nội. Không ai được phép vào đó. Người làm cũng không dám. Chỉ có người trong gia đình này mới biết có chìa khóa đồng cũ. Và chỉ có người điên mới muốn vào đó."
Anh ta đặt tay lên cuốn sách Mộc Lan đang đọc. "Nghe đây, Mộc Lan. Tôi biết cô không bao giờ chấp nhận sự thật. Tôi biết cô muốn tìm ra cái gọi là 'sự thật' để làm tan rã gia tộc này. Nhưng Mãn Đường là tài sản của chúng ta. Cô đã mất Dì Cẩm, tôi cũng đau. Nhưng cô chỉ là người thừa kế cuối cùng, đừng làm bất cứ điều gì ngu xuẩn khiến tài sản bị phân tán. Cô đi ra ngoài hôm qua, gặp ai? Một bác sĩ tâm thần?"
"Tôi gặp một người bạn cũ. Chúng tôi nói về Dì Cẩm," Mộc Lan đáp, giọng cô lạnh như băng. "Tôi cần sự an ủi, không phải sự thẩm vấn của anh."
Lạc Bảo thở dài một cách mệt mỏi, nhưng đôi mắt anh ta vẫn đầy cảnh giác. "Tốt. Nhưng đừng bước qua ranh giới. Nếu tôi phát hiện ra cô đang cố gắng phá hoại sự ổn định của gia tộc, tôi sẽ không ngần ngại gọi người đến đưa cô đi, dù cô là em gái tôi."
Sau khi Lạc Bảo bỏ đi, Mộc Lan cảm thấy như bị rút hết sức lực. Lạc Bảo đã gần hơn cô nghĩ. Cô phải hành động nhanh chóng và kín đáo hơn.
Vén Màn Lịch Sử Của Hồng Lạc Cả
Đêm đó, Thanh Nghị gửi cho Mộc Lan một tập tài liệu điện tử dày đặc.
Tài liệu này là bản sao chép các hồ sơ công chứng và một số ghi chép từ thư viện Tôn giáo và Huyền học cổ. Thanh Nghị nhắn. Hồng Lạc Cả (ông cố của cô) không tự mình tạo ra Khế Ước. Ông ta đã mua nó. Người bán là một Đạo Sĩ Lệ Quỷ bị trục xuất khỏi phái Thiên Sư vào đầu thế kỷ 20, nổi tiếng với việc bán các nghi thức cường hóa tài sản bằng máu.
Theo hồ sơ, Hồng Lạc Cả muốn đảm bảo sự trường tồn của gia tộc trong mọi thế hệ, vượt qua mọi cuộc chiến tranh và khủng hoảng. Giao Ước yêu cầu một sự hy sinh đầu tiên: Sinh Khí Thuần Khiết (The Purest Essence) của người con đầu lòng của ông, và sau đó là Ba Mươi Lần Thanh Toán liên tiếp hàng năm, vào ngày rằm tháng Bảy.
Ba mươi lần Thanh Toán không phải là 30 mạng người, Thanh Nghị giải thích trong một đoạn ghi âm. Nó là 30 phần sinh khí được Kẻ Thu Hồi lấy đi. Nếu sinh khí của một người yếu ớt, Kẻ Thu Hồi có thể lấy đi toàn bộ chỉ trong một lần (như Dì Cẩm). Nếu sinh khí của một người mạnh hơn, nó có thể cần hai hoặc ba lần mới hoàn tất việc thanh toán. Điều này giải thích tại sao một số người chết ngay, còn một số người khác lại sống sót thêm vài năm trong tình trạng bệnh tật, rồi chết vào một đêm Rằm khác.
Và đây là điều quan trọng nhất: Thanh Nghị viết. Để mở Phiến Đá Cổ (Gốc Rễ) và xem Giao Ước gốc, cô cần một thứ gọi là "Huyết Hồn Vật" (Blood-Soul Object). Đó là vật phẩm được tẩm máu của người hiến tế đầu tiên, dùng làm chìa khóa sinh học để giải niêm phong.
Mộc Lan nhớ lại chi tiết trong nhật ký ông nội: "...Chiếc hộp đồng bên trong gấm lụa... chứa đựng cái giá phải trả đầu tiên."
Chiếc chìa khóa đồng cô tìm thấy chỉ là chìa khóa mở cổng. Huyết Hồn Vật mới là chìa khóa mở Phiến Đá Cổ.
Và có một nơi duy nhất cô nghĩ đến có thể chứa vật phẩm đó: Phòng Thờ Riêng của Bà Nội Phùng.
Hành Trình Trong Gian Thờ Bí Mật
Đã nửa đêm. Mộc Lan chờ đợi cho đến khi tiếng Bà Nội Phùng ho khan và sau đó im bặt, xác nhận bà đã ngủ say.
Phòng Thờ Riêng của Bà Nội nằm ở tầng một, ngay dưới phòng ngủ của bà. Đây là nơi bà cất giữ các vật phẩm thờ cúng và tài liệu bí mật của gia tộc, bao gồm cả những thứ liên quan đến Hồng Lạc Cả.
Mộc Lan dùng một chiếc kẹp giấy đã được uốn cong thành công cụ mở khóa. Sau vài phút căng thẳng và tiếng "cạch" nhẹ như tiếng côn trùng bay, cánh cửa phòng thờ mở ra.
Bên trong là một căn phòng nhỏ, mùi hương trầm nồng nặc và lạnh lẽo. Ánh sáng từ chiếc đèn pin của Mộc Lan lướt qua các bức tượng Phật, các hòm gỗ sơn son thếp vàng, và một chiếc tủ thờ cổ bằng gỗ trắc đen, được khóa lại bằng một ổ khóa chìm tinh xảo.
Đây là nơi Bà Nội thường nói là "Trái Tim" của biệt thự, nơi chứa đựng linh hồn và vận mệnh của Hồng Lạc Gia.
Mộc Lan biết cô không thể mở ổ khóa này. Nhưng cô nhớ lại một lần Bà Nội đã vô tình để lộ bí mật về chiếc tủ.
“Vận mệnh của Hồng Lạc Gia được cất giữ ở đây. Chỉ có một giọt nước mắt thật của người thừa kế mới có thể mở được.”
Mộc Lan mím môi. Đó là một cách nói bí ẩn, nhưng nó có thể liên quan đến cơ chế vật lý. Nước mắt thật? Hay là một loại chất lỏng có độ pH hoặc độ ẩm nhất định?
Cô bước đến bàn thờ, lấy một chiếc chén sứ nhỏ, đổ một chút nước trong bình trà nguội ra đó. Cô tìm kiếm trên chiếc tủ trắc đen.
Và cô tìm thấy nó. Ngay dưới một chiếc đĩa thờ chạm khắc tinh xảo, có một lỗ hổng nhỏ như đầu ngón tay. Nó được thiết kế để chứa một lượng chất lỏng nhất định.
Mộc Lan cẩn thận đổ từng giọt nước trà nguội vào lỗ hổng.
Vài giây im lặng, sau đó, cô nghe thấy tiếng "cạch" nhỏ, khô khốc. Cơ chế khóa đã được kích hoạt. Tủ thờ không mở ra hoàn toàn, nhưng một hộc kéo bí mật phía dưới từ từ trượt ra.
Bên trong hộc kéo không phải là tiền vàng hay giấy tờ cổ, mà là ba thứ:
Một cuộn giấy da cũ kỹ, đã ngả màu vàng ố.
Một chiếc bình sứ nhỏ, có vẻ rỗng.
Và một chiếc Hộp Sắt nặng trịch, hình khối lập phương, bề mặt được chạm khắc kín mít, và nổi bật ở trung tâm là ký hiệu Tam Giác Thu Hồi.
Đây chính là Hộp Báu Phong Ấn mà ông nội nhắc đến.
Mộc Lan run rẩy chạm vào chiếc hộp. Cô cảm thấy một luồng lạnh buốt lan ra từ chiếc hộp, giống hệt cái lạnh trên vết ố ở sàn phòng Dì Cẩm. Chiếc hộp không có khóa. Nó dường như chỉ có thể được mở bằng Huyết Hồn Vật.
Cô đưa tay nhặt chiếc hộp lên. Dưới đáy hộp, bị che khuất bởi độ sâu của hộc kéo, là một mảnh vải gấp gọn gàng, trông cũ kỹ và tối màu.
Khi Mộc Lan kéo nó ra, một mùi hương tanh nồng, ngọt lịm xộc thẳng vào mũi cô.
Đó là một mảnh Áo Gấm cũ kỹ, màu nâu đỏ sẫm, chất liệu lụa quý giá đã mục theo thời gian. Nhưng thứ đáng sợ nhất là màu sắc của nó: nó nhuốm một màu đỏ sẫm, gần như đen, không phải thuốc nhuộm, mà là... máu. Máu đã khô cằn, bám chặt vào từng sợi vải.
Và ở trung tâm mảnh vải, cô thấy nó được đính lên một vật phẩm.
Đó là một viên Huyết Thạch màu đỏ sẫm, gần như đen, có kích thước bằng ngón cái. Viên đá không phản chiếu ánh sáng mà dường như hấp thụ nó. Nó trông giống như một giọt máu khổng lồ đã đông cứng lại.
Đây chính là Huyết Hồn Vật—vật phẩm được tẩm máu của người hiến tế đầu tiên (Hồng Ân).
Mộc Lan nhanh chóng gói Huyết Thạch lại trong mảnh Áo Gấm, nhét vào túi áo khoác. Cô đóng hộc kéo lại, đổ hết nước trà đi, và rời khỏi phòng thờ. Cánh cửa đóng lại nhẹ nhàng như chưa từng được mở.
Cô đã có chìa khóa. Bây giờ, cô phải trở lại Mãn Viên, và mở Gốc Rễ của lời nguyền. Trận chiến thực sự sắp bắt đầu.