trùng tang liên táng

Chương 4: Lời Nguyền Khắc Trên Da Người


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Nửa đêm, khu vườn Mãn Viên chìm trong một sự tĩnh mịch kỳ lạ. Khác hẳn với sự ồn ào lo sợ của căn biệt thự, khu rừng bị phong tỏa này dường như ngưng đọng thời gian. Mùi đất ẩm mục nát và mùi ngọt lịm, tanh nồng của Kẻ Thu Hồi hòa quyện, tạo nên một thứ không khí đậm đặc, vừa hứa hẹn sự thật vừa đe dọa sự sống.

Mộc Lan, mặc đồ đen, cầm chiếc đèn pin trên tay, bước qua cánh cổng sắt rỉ sét. Chiếc chìa khóa đồng đã hoàn thành nhiệm vụ của nó. Cô siết chặt mảnh áo gấm cũ kỹ bọc viên Huyết Thạch trong túi áo khoác.

Cô đi sâu vào khu rừng rậm. Rễ cây cổ thụ bò trên mặt đất như những con trăn khổng lồ đang ngủ đông. Cô đi theo hướng ánh trăng yếu ớt xuyên qua kẽ lá, hướng về trung tâm khu vườn.

Cuối cùng, cô đến trước Phiến Đá Cổ. Nó là một khối đá granit đen, to và dẹt, nằm chìm một nửa dưới lớp rêu phong và rễ cây. Đúng như cô thấy đêm trước, ở trung tâm phiến đá là ký hiệu Tam Giác Thu Hồi được khắc sâu. Khe hở của ký hiệu này tạo thành một lỗ lõm hoàn hảo, vừa vặn với hình dạng của viên Huyết Thạch.

Phiến đá tỏa ra một luồng khí lạnh buốt, nhưng Mộc Lan không sợ hãi. Sự quyết tâm đã thay thế sự sợ hãi.

"Nếu đây là cái giá mà tổ tiên đã trả," cô thì thầm, "thì tôi phải biết Giao Ước đó nói gì."

Cô lấy Huyết Thạch ra. Viên đá màu đỏ sẫm, gần như đen, không phản chiếu ánh sáng đèn pin mà như đang hút nó vào. Mùi tanh kim loại từ viên đá mạnh đến mức Mộc Lan phải nín thở.

Cô đặt viên Huyết Thạch vào lỗ lõm của ký hiệu Tam Giác Thu Hồi trên phiến đá.

Két...

Viên đá khớp hoàn hảo, như một chiếc răng bị mất đã tìm thấy hàm của nó.

Ngay lập tức, khu rừng xung quanh như ngừng thở. Không khí bị nén lại. Mộc Lan cảm thấy một sức nặng vô hình đè lên ngực, buộc cô phải quỳ gối xuống.

Phiến Đá Cổ bắt đầu run rẩy. Không phải là sự rung lắc vật lý, mà là một sự rung động siêu nhiên. Từ các đường khắc của ký hiệu Tam Giác Thu Hồi, một ánh sáng đỏ mờ ảo bắt đầu lan ra, nhuộm lên mặt đá.

Các đường khắc Hán tự cổ xưa mà Mộc Lan không hề thấy trước đó bắt đầu hiện lên xung quanh ký hiệu.

Rồi, với một tiếng "rắc" khô khốc, phiến đá nứt ra làm đôi, hé lộ một lỗ hổng đen sâu hun hút bên dưới.

Chiếc Hộp Sắt Của Khế Ước

Bên trong hố sâu đó, Mộc Lan thấy một vật phẩm.

Đó chính là chiếc Hộp Sắt nặng trịch mà cô thấy trong gian thờ bí mật của Bà Nội Phùng. Chiếc hộp có vẻ đã nằm dưới lòng đất hàng thập kỷ, bị bọc trong một lớp bùn khô và rễ cây. Bề mặt nó phủ đầy rêu và bụi bẩn, nhưng ký hiệu Tam Giác Thu Hồi ở trung tâm vẫn sáng bóng, như thể nó được lau chùi hàng ngày.

Cô cố gắng hết sức kéo chiếc hộp lên. Nó nặng một cách phi lý, vượt quá trọng lượng của một chiếc hộp sắt rỗng. Nó dường như được chất đầy bằng một thứ gì đó dày đặc, vô hình.

Mộc Lan đặt chiếc hộp lên mặt đá. Viên Huyết Thạch vẫn nằm trên phiến đá bị nứt, và nó bắt đầu phát ra một âm thanh vo ve yếu ớt, như tiếng kêu của một con côn trùng bị mắc kẹt.

Cô biết chiếc hộp không có khóa. Nó chỉ mở bằng Huyết Hồn Vật. Mộc Lan chạm tay vào viên Huyết Thạch, rồi đưa nó lại gần chiếc hộp sắt.

Khi Huyết Thạch chạm vào ký hiệu Tam Giác Thu Hồi trên hộp, ánh sáng đỏ bùng lên mạnh mẽ.

Kétttt...

Nắp chiếc hộp tự động trượt ra, không hề có tiếng cạy hay ma sát.

Bên trong chiếc hộp không phải là vàng, kim cương, hay xương cốt, mà là một Cuộn Giấy Da duy nhất. Nó được cuộn tròn lại, buộc bằng một sợi dây thừng khô cứng.

Mộc Lan đưa tay lấy cuộn giấy da. Cảm giác khi chạm vào nó thật kỳ lạ: nó mềm mại, nhưng lại dai và dẻo một cách bất thường. Nó có màu nâu nhạt, và bề mặt cuộn giấy bóng loáng, không giống da động vật thông thường.

Cô thận trọng mở cuộn giấy dưới ánh đèn pin.

Nội dung bên trong được viết bằng thứ mực đen đặc quánh, nhưng ngôn ngữ không phải là Hán Nôm, mà là một ngôn ngữ cổ xưa mà Mộc Lan chưa từng thấy, với các ký tự góc cạnh, sắc nhọn, gần giống như những mũi tên.

"Đây là gì?" Mộc Lan lẩm bẩm. Cô không thể hiểu nổi một chữ nào.

Ngay lúc đó, cô thấy phía dưới cùng của văn bản có một đoạn chữ viết bằng tiếng Việt cổ, với các nét chữ đã bị phai mờ. Đó là chữ ký và lời dẫn giải bằng ngôn ngữ của người ký.

Cô tập trung đọc đoạn dẫn giải đó. Chữ viết đó run rẩy, giống như một lời thú tội trong đau đớn.

"...Tôi, Hồng Lạc Cả, đã ký. Đổi lấy quyền lực và vinh hoa cho gia tộc kéo dài ba mươi năm. Cái giá là Sinh Khí Thuần Khiết của người con đầu lòng (Hồng Ân) và sự Thanh Toán Chu Kỳ hàng năm. Ba mươi lần thu hồi. Và thứ để niêm phong giao kèo này là Da người... da của... con trai tôi..."

Mộc Lan hít một hơi lạnh buốt. Cô run rẩy nhìn lại cuộn giấy da.

Đột nhiên, cô nhận ra kết cấu mềm mại, dẻo dai, và mùi tanh ngọt nồng nặc của nó không phải là mùi của da cừu hay da dê. Nó là Da Người—có lẽ là lớp da được lấy từ thi thể của người hiến tế đầu tiên, Hồng Ân, người con trai mà Hồng Lạc Cả đã dùng Sinh Khí Thuần Khiết của anh ta để ký Giao Ước.

Cô gần như nôn mửa vì kinh tởm và ghê rợn. Gia tộc cô không chỉ được xây dựng trên tiền bạc mà còn trên sự hiến tế và lừa dối tàn bạo của tổ tiên.

Lời Cảnh Báo Của Kẻ Thu Hồi

Mộc Lan định chụp ảnh cuộn da người bằng chiếc điện thoại mã hóa thì bỗng nhiên, chiếc đèn pin trong tay cô tắt ngúm.

Khu vườn chìm trong bóng tối dày đặc. Không một tia sáng nào lọt qua được.

Mộc Lan cảm thấy luồng khí lạnh xung quanh đột ngột đông đặc lại, trở nên nặng nề và ghê rợn. Cô biết, Kẻ Thu Hồi đang ở đây. Nó đã cảm nhận được sự hiện diện của cô, sự xâm phạm Gốc Rễ của Khế Ước.

Không có tiếng động. Không có hình bóng. Chỉ có sự lạnh lẽo cực độ và mùi kim loại cháy tanh nồng, giờ đây mạnh gấp mười lần.

Nó đang nhìn cô.

Mộc Lan không dám cử động. Cô siết chặt cuộn da người trong tay, cố gắng giữ hơi thở.

Đột nhiên, một giọng nói vang lên. Không phải giọng nói phát ra từ không khí, mà là giọng nói vang vọng trực tiếp trong đầu cô, như một ý nghĩ lạnh lẽo, sắc nhọn không thuộc về cô.

"Ngươi đang vi phạm giao ước, Hậu duệ. Khoản thanh toán chưa hoàn tất."

Giọng nói không có giới tính, không có âm sắc, nó chỉ là một sự Ý Chí thuần túy, đầy quyền năng và chết chóc.

Mộc Lan cố gắng chống cự lại cảm giác choáng váng muốn ngất đi.

"Ngươi là người cuối cùng trong số những sinh khí tinh khiết nhất. Ngươi là người được chọn cho phần cuối cùng của khoản nợ. Hãy trả lại vật phẩm, và ta sẽ cho ngươi sống thêm một năm an lành."

"Không!" Mộc Lan hét lên, giọng cô lạc đi trong sự tĩnh mịch. Cô không biết mình lấy đâu ra can đảm đó. "Không bao giờ! Các người đã giết hết gia đình tôi! Tôi sẽ chấm dứt nó!"

Ngay khi cô nói xong, áp lực vô hình tăng lên đột ngột. Mộc Lan cảm thấy như một bàn tay băng giá đang siết chặt cổ họng cô. Cô quỵ xuống, mắt cô bắt đầu mờ đi.

"Chấm dứt? Ngươi không thể phá hủy ta. Ta là Bản Thân của sự trường tồn mà tổ tiên ngươi đã cầu xin. Ta được tạo ra từ sự tham lam của họ. Nếu ta bị phá hủy, gia tộc ngươi sẽ tan rã, và tất cả những gì Hồng Lạc Cả xây dựng sẽ biến thành tro bụi."

Mộc Lan gần như không thở được. Cô tuyệt vọng tìm cách giao tiếp với Thanh Nghị qua chiếc điện thoại trong túi.

Rè è...

Chiếc điện thoại bị nhiễu loạn hoàn toàn. Kẻ Thu Hồi đã chặn đứng mọi liên lạc bên ngoài.

Trong khoảnh khắc cận kề cái chết, Mộc Lan đột nhiên nhớ lại lời giải thích của Thanh Nghị: Kẻ Thu Hồi không phải là quỷ, mà là một Ý Chí Ràng Buộc, một Thực Thể Bị Ràng Buộc. Nó phải tuân theo luật chơi.

"Ngươi... ngươi... không thể giết... ta... ngoài... đêm Rằm!" Mộc Lan thều thào, mỗi chữ đều là một sự đấu tranh sinh tử.

Giọng nói trong đầu cô im lặng trong một giây kinh khủng.

"Luật lệ... có thể bị bẻ cong. Ngươi đang giữ vật phẩm phong ấn. Ngươi đã mời gọi sự thanh toán đến sớm."

"Nếu... ngươi giết ta... bây giờ," Mộc Lan nghiến răng, "thì... giao kèo... bị phá vỡ. Ba Mươi Lần Thanh Toán... không hoàn thành. Các người sẽ mất đi quyền lực... và bị ràng buộc mãi mãi."

Cô đã mạo hiểm. Cô không chắc liệu cô có đúng không, nhưng đó là lời giải thích duy nhất hợp lý cho việc tại sao Kẻ Thu Hồi luôn chờ đến đêm Rằm tháng Bảy.

Sức nặng vô hình đột ngột được rút đi. Mộc Lan ho sặc sụa, cảm giác phổi cô như bị xé toạc.

Cô ngước nhìn lên. Mọi thứ vẫn chìm trong bóng tối, nhưng không khí đã trở nên loãng hơn, bớt nồng nặc mùi tanh.

"Ngươi... chơi với lửa, Mộc Lan. Trả lại Khế Ước. Ngươi không thể mang nó ra khỏi Gốc Rễ."

"Tôi sẽ mang nó đi, và tôi sẽ tìm cách phá hủy nó," Mộc Lan gằn giọng, giọng cô yếu ớt nhưng đầy quyết tâm. Cô đứng dậy, nắm chặt cuộn da người.

Và rồi, Kẻ Thu Hồi biến mất. Bóng tối và mùi hương biến mất hoàn toàn, nhường chỗ cho sự tĩnh lặng lạnh lẽo của khu rừng. Chiếc đèn pin của cô đột ngột bật sáng trở lại.

Mộc Lan biết cô đã thắng được một trận chiến nhỏ. Nhưng cô đã tạo ra một kẻ thù nguy hiểm hơn, giận dữ hơn.

Cô chụp vội vài bức ảnh cuộn giấy da, sau đó giấu nó vào trong áo khoác. Cô vội vã chạy ra khỏi Mãn Viên, đóng ổ khóa lại.

Kết Nối Lại Với Thanh Nghị

Mộc Lan trở về phòng mình an toàn, nhưng tinh thần cô kiệt quệ. Cô ngay lập tức liên lạc với Thanh Nghị, kể lại toàn bộ sự việc.

Mộc Lan, cô liều lĩnh quá! Thanh Nghị nhắn lại sau khi nghe giọng cô. Nhưng cô đã đúng. Nó là một Thực Thể Ràng Buộc, nó phải tuân theo luật của Giao Ước. Cái giá phải trả để duy trì sự giàu có của gia tộc là 30 lần thu hồi sinh khí, và nó không thể bỏ qua lần nào.

Cô đã có Khế Ước. Bây giờ, chúng ta phải làm hai việc:

Giải mã ngôn ngữ đó. Tôi nghi ngờ đó là ngôn ngữ nghi lễ cổ xưa của Đạo Sĩ Lệ Quỷ đã bán Khế Ưước.

Tìm kiếm nguyên liệu phá giải. Theo quy tắc của loại hình ma thuật này, chỉ có một Sự Hy Sinh Tương Đương hoặc một Vật Phẩm Phản Chú mới có thể phá hủy Gốc Rễ.

Mộc Lan nhìn cuộn da người trên bàn.

"Huyết Thạch đã mở nó. Máu của người hiến tế đầu tiên," cô tự nhủ. "Có lẽ, để phá hủy nó, cần máu của người hiến tế cuối cùng... là tôi."

Cô nghĩ đến Lạc Bảo và Bà Nội Phùng. Họ sẽ làm mọi cách để lấy lại Giao Ước và tiếp tục giữ bí mật kinh hoàng này. Mộc Lan biết, cô đang giữ thứ quý giá nhất của cả gia tộc—và cũng là bản án tử hình của chính cô.

Trận chiến bây giờ không chỉ là chống lại một Thực Thể ma quỷ, mà còn là chống lại chính gia đình cô, những người đã chọn sự giàu sang thay vì lương tâm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×