trùng tang liên táng

Chương 5: Thủy Tinh Sám Hối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mộc Lan trở về phòng mình trong ánh sáng lờ mờ của bình minh. Cuộn giấy da người—thứ kinh tởm và quyền lực nhất mà cô từng chạm vào—đã được giấu kỹ trong gáy cuốn tiểu thuyết cũ. Cảm giác của Da Người, mềm mại và lạnh buốt, vẫn còn vương trên đầu ngón tay cô, cùng với mùi tanh nồng của máu khô và hương trầm.

Cô biết mình không có nhiều thời gian. Việc Mãn Viên bị xâm phạm đã là một sự báo động lớn.

Buổi sáng, bầu không khí trong biệt thự Mãn Đường đặc quánh sự cảnh giác. Mộc Lan thấy Bà Nội Phùng đi thẳng vào phòng thờ riêng. Bà ở đó rất lâu. Dù Bà Phùng không nói một lời nào trong bữa sáng, nhưng ánh mắt bà dừng lại trên Mộc Lan lâu hơn thường lệ, ánh mắt đó sâu thẳm và lạnh lẽo, chứa đựng sự am hiểu ghê gớm.

Bà không trách móc, không chất vấn, nhưng sự im lặng đó còn đáng sợ hơn bất kỳ lời buộc tội nào. Bà Phùng là người bảo vệ trung thành nhất của Giao Ước.

Lạc Bảo Phá Vỡ Sự Im Lặng

Khoảng giữa trưa, Hồng Lạc Bảo chặn Mộc Lan ở hành lang phía Đông. Anh ta không còn vẻ mệt mỏi giả dối của một người vừa mất dì, mà thay vào đó là sự tức giận và sợ hãi thuần túy, trộn lẫn với lòng tham.

"Vừa đủ rồi, Mộc Lan," Lạc Bảo nói, giọng anh ta bị nén lại thành một tiếng rít giận dữ. Anh ta kéo cô vào căn phòng trống gần đó và đóng sầm cửa lại. "Tôi đã hết kiên nhẫn. Cô đã mở cổng Mãn Viên, và sau đó, hộc kéo trong phòng thờ của Bà Nội bị mở."

"Anh nói gì tôi không hiểu," Mộc Lan cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh.

Lạc Bảo cười khẩy, nụ cười méo mó. "Đừng giả vờ. Ổ khóa cổng Mãn Viên đã được vặn, và tôi đã tìm thấy bằng chứng tinh vi nhất. Ở hộc kéo trong tủ thờ của Bà Nội, có một sợi tóc nhỏ của cô vướng vào chốt khóa chìm. Chỉ có cô mới có đủ sự liều lĩnh và sự điên rồ để vào đó."

Mộc Lan chợt nhận ra sự cẩn trọng của Lạc Bảo, anh ta không chỉ là một kẻ thừa kế tham lam, mà còn là một con quái vật được nuôi dưỡng trong sự nghi ngờ.

"Cô đã lấy cái gì?" Lạc Bảo hỏi, giọng anh ta trở nên khẩn khoản hơn. "Một cuốn sổ cũ? Một vật phẩm phong thủy? Trả nó lại đi, Mộc Lan. Cô không biết mình đang đùa với cái gì đâu. Mọi sự giàu có của gia đình này đều dựa trên sự im lặng và tuân thủ."

Mộc Lan nhìn vào mắt anh trai mình. Anh ta sợ hãi, nhưng không phải sợ cái chết hay lời nguyền, mà sợ mất mát tài sản.

"Anh sợ cái gì, Lạc Bảo? Anh sợ cái chết nữa sao?"

"Tôi sợ sự tan rã! Tôi sợ chúng ta mất hết tất cả!" Lạc Bảo hét lên, giọng anh ta gần như vỡ ra. "Nếu cô làm loạn, nếu cô làm lộ bất cứ thứ gì, luật sư sẽ tuyên bố cô mất trí, và cô sẽ bị đưa vào viện điều dưỡng. Tôi có đủ giấy tờ và bằng chứng để tước quyền thừa kế của cô. Và tôi sẽ làm điều đó. Cô sẽ bị cô lập hoàn toàn, không ai tin cô nữa. Trả lại thứ cô đã lấy, và chúng ta sẽ ổn định mọi chuyện!"

Mộc Lan đứng yên lặng. Cô nhận ra rằng, dù cô và Lạc Bảo là anh em, họ đã ở hai phe đối lập nhau hoàn toàn: một bên chiến đấu cho sự thật, một bên chiến đấu cho tiền bạc.

"Thứ tôi lấy là sự thật," Mộc Lan nói. "Và sự thật đó không thể được trả lại. Nó không có giá trị tiền bạc."

Cô quay lưng bỏ đi, bỏ lại Lạc Bảo đang đứng chôn chân trong sự phẫn nộ và bất lực. Cô biết, kể từ giờ phút này, cô đã trở thành kẻ thù chính thức của cả gia đình.

Thanh Nghị Giải Mã Ngôn Ngữ Cấm

Ngay khi vào phòng, Mộc Lan gửi những bức ảnh rõ nét nhất về cuộn da người cho Thanh Nghị.

Phải mất vài giờ sau, Thanh Nghị mới trả lời.

Ngôn ngữ này... rất đáng sợ, Mộc Lan. Đây là Cổ Văn Lệ Quỷ, một loại ngôn ngữ được sử dụng trong các nghi thức hiến tế và ràng buộc linh hồn. Tôi phải dùng ba tài liệu khác nhau để dịch từng ký tự. Thanh Nghị nhắn.

Nội dung cơ bản: Nó là một Hợp Đồng Dịch Vụ. Tổ tiên Hồng Lạc Cả đã bán Quyền Trường Tồn Của Dòng Máu (bằng cách hy sinh Hồng Ân, người con đầu lòng) để đổi lấy Sự Thịnh Vượng Vật Chất Tuyệt Đối trong 30 năm. Điều khoản chính là: Ba Mươi Lần Thanh Toán Chu Kỳ Hàng Năm vào ngày Rằm tháng Bảy. Và điều khoản phá giải...

Mộc Lan nín thở chờ đợi.

Điều khoản phá giải: "Chỉ có Sự Hối Hận Thuần Khiết (Pure Regret) mới có thể hóa giải Lời Nguyền Huyết."

"Sự Hối Hận Thuần Khiết..." Mộc Lan thì thầm. Điều này có nghĩa là gì? Nước mắt? Lời xin lỗi?

Thanh Nghị tiếp tục: Tôi đã tìm thấy thêm một ghi chép về Đạo Sĩ Lệ Quỷ này. Hắn ta từng nói: "Không có sự hối hận nào đủ thuần khiết để xóa đi một giao kèo ký bằng Da Người." Nhưng có một manh mối. Hồng Lạc Cả, sau cái chết đầu tiên của Hồng Ân, đã sống trong sự dày vò. Ông ta biết mình đã phạm sai lầm không thể cứu vãn.

Thậm chí, ông ta còn cố gắng tạo ra một Vật Phẩm Phản Chú để hóa giải Giao Ước. Ông ta đã thất bại, nhưng vật phẩm đó vẫn tồn tại. Ông ta gọi nó là Thủy Tinh Sám Hối.

Dấu Vết Của Sự Hối Hận

Theo ghi chép của Đạo Sĩ Lệ Quỷ, Thủy Tinh Sám Hối được tạo ra từ việc pha trộn thạch anh thiên nhiên với máu và nước mắt của Hồng Lạc Cả, và được yểm phép với mục đích duy nhất là hấp thụ một phần Sinh Khí Thanh Toán tiếp theo để làm suy yếu Kẻ Thu Hồi, câu giờ cho con cháu tìm cách phá giải.

Nó là một vật phẩm không hoàn hảo, Thanh Nghị giải thích. Sự hối hận của Hồng Lạc Cả không đủ mạnh để tiêu hủy Giao Ước, nhưng nó đủ mạnh để làm suy yếu nó tạm thời. Và ông ta đã giấu nó ở nơi ông ta thường xuyên nhìn thấy nó, như một lời nhắc nhở tội lỗi.

Thanh Nghị gửi cho cô một bản phác thảo kiến trúc thô sơ. Cô hãy nhìn vào sân trong Mãn Đường. Có một kiến trúc được xây ngay năm sau Khế Ước được ký. Đó là Hồ Cá Cảnh Cổ.

Mộc Lan nhìn bản vẽ. Hồ Cá Cảnh Cổ là một hồ nước sâu, xây bằng đá xanh cũ kỹ, nằm chính giữa sân. Nó được xây dựng theo hình bát quái phức tạp, nhưng đã bị bỏ hoang, nước hồ đục ngầu, rêu phong và lá mục phủ đầy.

"Trái Tim của biệt thự..." Mộc Lan nhận ra. Đó không phải là phòng thờ, mà là nơi Hồng Lạc Cả đặt cái nhìn sám hối của mình.

Cuộc Tìm Kiếm Ở Hồ Cá Cảnh Cổ

Mộc Lan chờ đến chạng vạng tối. Mọi người đã lui về phòng riêng. Ánh sáng vàng vọt từ biệt thự hắt ra sân, tạo nên những cái bóng dài méo mó.

Cô đi xuống sân trong. Mùi nước đọng và rêu ẩm xộc lên từ hồ. Cô không dám bật đèn pin, sợ bị phát hiện. Cô dùng chiếc gậy gỗ chống đi của ông nội, cẩn thận dò tìm trong hồ nước lạnh.

Nước hồ lạnh buốt đến thấu xương, dù chỉ là mùa hè. Cô phải lần mò từng phiến đá, từng góc khuất. Sau gần nửa tiếng, ngón tay cô chạm vào một vật kim loại nhỏ.

Không phải. Đó chỉ là một chiếc móc đồng cũ.

Cô tiếp tục tìm kiếm. Theo bản phác thảo của Thanh Nghị, vật phẩm phải nằm ở vị trí phong thủy đối xứng với Gốc Rễ ở Mãn Viên, dưới một hòn non bộ lớn nhất trong hồ.

Cô tiếp cận hòn non bộ đó—một khối đá xù xì, cao gần bằng cô, nằm chìm một nửa dưới mặt nước. Cô dùng chiếc gậy đẩy mạnh. Hòn non bộ nặng đến mức tưởng chừng như không thể dịch chuyển.

Kít... ùng ục...

Tiếng động ma sát của đá và tiếng nước bị khuấy động vang vọng trong sân vắng.

Mộc Lan biết cô phải nhanh lên. Cô dùng hết sức mình, hai tay đặt lên mép đá lạnh, đẩy mạnh. Hòn non bộ dịch chuyển được một khe nhỏ. Dưới khe hở đó, cô thấy một ngăn đá nhỏ được niêm phong.

Đúng lúc đó, cô nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi, đều đặn vang lên từ hành lang phía Tây.

Sự Can Thiệp Của Bà Nội Phùng

Mộc Lan đông cứng. Ánh mắt cô quét nhanh về phía âm thanh.

Bà Nội Phùng đang đứng đó. Bà mặc chiếc áo lụa mỏng màu trắng ngà, mái tóc bạc xõa xuống vai. Bà không hề nhìn Mộc Lan, mà nhìn chằm chằm vào Hồ Cá Cảnh Cổ, ánh mắt vô hồn như nhìn vào một quá khứ xa xôi.

Bà Phùng bắt đầu đi lại gần, bước chân rất chậm, rất nặng nề, như thể bà đang kéo theo gánh nặng của cả ba mươi năm tội lỗi.

Mộc Lan biết Bà Nội đã biết cô đang làm gì. Nhưng Bà Phùng, với vai trò là người bảo vệ cuối cùng của Khế Ước, sẽ không bao giờ để Mộc Lan phá hoại nó một cách dễ dàng.

Bà Phùng bước đến mép hồ, rồi dừng lại. Ánh mắt bà từ từ di chuyển, nhìn thẳng vào Mộc Lan, đôi mắt đục ngầu chứa đựng sự thất vọng và phán xét.

"Con không nên chạm vào những thứ đó, Mộc Lan," Bà Phùng nói, giọng bà khô khốc và khàn đặc, một giọng nói hiếm khi được sử dụng. "Cứ để nó yên. Đó là cái giá phải trả để duy trì sự vinh quang này. Con không đủ mạnh để gánh vác sự hối hận của tổ tiên."

Mộc Lan không trả lời, cô không có thời gian. Cô đưa tay vào khe hở dưới hòn non bộ, mò mẫm trong ngăn đá.

Ngón tay cô chạm vào một vật.

Đó là một viên Thủy Tinh màu xanh xám đục, có kích thước bằng quả trứng gà. Nó không đẹp, mà trông dại dại, với những đường nứt nhỏ bên trong chứa những vệt chất lỏng màu nâu đỏ. Máu và nước mắt.

Ngay khi Mộc Lan chạm vào nó, viên đá phát ra một luồng nhiệt yếu ớt, ấm áp một cách bất thường. Nó là sự ấm áp của Sự Hối Hận, đối lập hoàn toàn với sự lạnh giá chết chóc của Kẻ Thu Hồi.

Cùng lúc Mộc Lan nắm lấy Thủy Tinh Sám Hối, Bà Nội Phùng đột ngột rụt tay lại, ôm lấy ngực. Bà phát ra một tiếng kêu nhỏ, yếu ớt, như thể viên đá đó đã phản ứng với sự hiện diện của bà.

Bà Phùng lùi lại một bước, hơi thở hổn hển. Khuôn mặt bà biến sắc, từ sự lạnh lùng sang sự sợ hãi.

"Thủy Tinh Sám Hối..." Bà Phùng thì thầm, như nhận ra một kẻ thù đã bị lãng quên. "Ông ta... ông ta đã tạo ra nó."

Mộc Lan không để Bà Phùng có cơ hội tiếp cận. Cô chộp lấy viên thủy tinh, giấu nó vào túi áo, và chạy thục mạng khỏi sân trong, bỏ lại Bà Phùng đang đứng đó, run rẩy và suy sụp bên cạnh hồ nước đục ngầu.

Niềm Hy Vọng Mỏng Manh

Mộc Lan trở về phòng mình an toàn, đóng và khóa trái cửa. Cô thở dốc, dựa lưng vào cánh cửa lạnh lẽo.

Cô lấy Thủy Tinh Sám Hối ra. Viên đá nằm trên bàn, nhấp nháy một ánh sáng xanh mờ ảo.

Cô ngay lập tức nhắn cho Thanh Nghị: Tôi đã tìm thấy Thủy Tinh Sám Hối. Nó không hoàn hảo, nhưng nó có thể cho chúng ta thêm thời gian. Bà Nội đã thấy tôi.

Thanh Nghị nhắn lại, giọng điệu anh ta đầy căng thẳng: Tốt lắm! Viên đá đó là niềm hy vọng duy nhất của chúng ta. Mặc dù không hoàn hảo, nó có thể tạo ra một lá chắn tâm linh yếu ớt cho cô. Bây giờ, chúng ta phải hợp lực để giải mã Nguyên Liệu Phản Chú chính xác, dựa trên ngôn ngữ của Giao Ước. Cô phải dùng viên đá đó như một vũ khí tạm thời. Nó là đại diện cho Hối Hận—một cảm xúc mà Kẻ Thu Hồi, một Ý Chí Ràng Buộc, không thể hiểu hoặc hấp thụ.

Mộc Lan nhìn viên thủy tinh. Nó nhấp nháy như một trái tim yếu ớt, một sự thừa nhận tội lỗi của tổ tiên. Giờ đây, cô không chỉ chiến đấu cho mạng sống của mình, mà còn chiến đấu với tư cách là người cuối cùng mang sự hối hận của dòng họ Hồng Lạc.

Cuộc đối đầu với gia đình đã bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×