Sự ấm áp yếu ớt của Thủy Tinh Sám Hối trở thành neo giữ duy nhất của Mộc Lan trong căn phòng lạnh lẽo của Mãn Đường. Viên thủy tinh, được tạo ra từ sự hối hận không hoàn hảo của tổ tiên, không mang lại sức mạnh, nhưng lại mang đến sự bình yên tâm linh mỏng manh. Sáng hôm đó, cô nắm chặt nó trong tay, cảm nhận luồng nhiệt kỳ lạ lan tỏa. Nó giống như một liều thuốc giải độc nhẹ nhàng chống lại hơi lạnh chết chóc mà Kẻ Thu Hồi mang lại.
Mộc Lan biết, việc cô lấy đi vật phẩm này không chỉ là một sự xâm phạm, mà còn là một tuyên chiến. Kẻ Thu Hồi sẽ không chờ đến đêm Rằm tháng Bảy tiếp theo để hành động.
Sóng Gió Tâm Lý
Quả đúng như cô dự đoán, sự tấn công đã bắt đầu, nhưng không phải bằng vật lý. Kẻ Thu Hồi bị ràng buộc bởi luật lệ, và sự hiện diện của Thủy Tinh Sám Hối đã ngăn nó thực hiện một cuộc thu hồi sinh khí sớm. Thay vào đó, nó chuyển sang hình thức tra tấn tàn bạo hơn: thao túng tâm trí.
Mộc Lan đang đi xuống cầu thang chính thì ảo ảnh đầu tiên ập đến.
Cô thấy Dì Cẩm đứng ở chân cầu thang, nhưng không phải là Dì Cẩm trong quan tài. Dì Cẩm trong ảo ảnh mặc chiếc váy dạ hội lụa đỏ mà cô yêu thích, tóc búi cao, nhưng đôi mắt Dì Cẩm rỗng tuếch, và Dì đang khóc. Những giọt nước mắt đỏ tươi, đặc quánh như máu, lăn dài trên má.
Dì Cẩm chìa tay ra, giọng nói khô khốc vang vọng trong tâm trí Mộc Lan: "Mộc Lan, tại sao con lại để ta chết? Nếu con biết sớm hơn, con đã có thể cứu ta... Con cũng là một Hồng Lạc, con cũng tham gia vào Giao Ước này..."
Mộc Lan thở dốc, suýt ngã khỏi bậc thang. Cô nhanh chóng đưa Thủy Tinh Sám Hối lên ngang tầm mắt. Ngay lập tức, viên đá phát ra một luồng sáng xanh mờ ảo, nhỏ bé nhưng sắc nét. Ánh sáng đó như một nhát dao đâm xuyên qua ảo ảnh.
Dì Cẩm trong ảo ảnh co rúm lại, khuôn mặt vặn vẹo trong sự đau đớn, không phải của người chết, mà của một linh hồn bị xua đuổi. Dì Cẩm tan biến.
Mộc Lan dựa vào lan can. Tim cô đập thình thịch. Cô nhận ra Thủy Tinh Sám Hối hoạt động như một loại bộ lọc: nó không tiêu diệt Kẻ Thu Hồi, nhưng nó tiêu diệt sự giả tạo và lừa dối mà Kẻ Thu Hồi dùng để tấn công tinh thần cô.
Sự Thù Địch Của Anh Trai
Hồng Lạc Bảo đã bắt đầu hành động. Anh ta không dùng vũ lực, mà dùng quyền lực.
Trong bữa trưa, Lạc Bảo tuyên bố trước Bà Nội Phùng và vài người quản gia lâu năm: "Tôi đã nhận được lệnh của luật sư. Sau hành động không ổn định gần đây của Mộc Lan, tôi đã khởi động quy trình đánh giá tâm lý. Cô ấy sẽ được kiểm tra. Nếu cô ấy tiếp tục có những hành vi gây rối và xâm phạm tài sản gia đình, tòa án sẽ tuyên bố cô ấy mất khả năng hành vi, và quyền thừa kế của cô ấy sẽ bị chuyển giao cho người quản lý tài sản (tức là Lạc Bảo)."
Lời tuyên bố của Lạc Bảo lạnh lùng và tàn nhẫn. Nó là đòn tấn công mạnh mẽ nhất vào Ý Chí Tự Do của Mộc Lan.
"Anh không có quyền đó!" Mộc Lan đứng bật dậy, tay siết chặt.
"Tôi có quyền, Mộc Lan," Lạc Bảo đáp lại, ánh mắt anh ta đầy chiến thắng. "Tôi là người thừa kế trực tiếp lớn nhất còn lại, và tôi đang bảo vệ tài sản của gia tộc khỏi sự điên loạn của cô. Cô đang nói về lời nguyền, về ma quỷ, về Giao Ước. Cô cần được giúp đỡ. Hoặc là cô trả lại những thứ cô đã lấy, hoặc là cô chấp nhận sự điều trị."
Mộc Lan nhìn sang Bà Nội Phùng. Bà Phùng ngồi im lặng, nhấp một ngụm trà. Sự im lặng đó chính là sự đồng tình.
Bà Phùng đặt chén trà xuống, nhìn Mộc Lan bằng ánh mắt phức tạp, chứa đựng sự yêu thương bị bóp méo. "Con của ta. Đừng làm mọi chuyện phức tạp hơn nữa. Hãy để những người đã chết được yên nghỉ, và con được sống an lành."
Mộc Lan hiểu ý: Bà Phùng muốn cô chấp nhận sự thật tàn bạo của Khế Ước để đổi lấy sự an toàn và giàu có. Cô lắc đầu, cảm thấy một nỗi đau đớn và cô độc chưa từng có.
"Con không thể làm thế," cô nói với Bà Phùng, giọng cô run rẩy nhưng kiên định. "Con sẽ không sống dựa trên máu của người thân. Con sẽ phá vỡ Khế Ước này, dù phải trả giá bằng mạng sống."
Cô bỏ đi, biết rằng mọi hành động tiếp theo của cô sẽ bị theo dõi.
Giải Mã "Xương Cốt Của Sự Căm Ghét"
Mộc Lan gửi tin nhắn khẩn cấp cho Thanh Nghị, báo cáo về tình hình bị cô lập. Thanh Nghị lập tức gửi lại một loạt hình ảnh và bản dịch mới nhất từ cuộn da người.
Đừng sợ, Mộc Lan. Khế Ước được ký kết một cách tàn bạo, nhưng nó cũng mang tính vật chất. Tôi đã giải mã được đoạn cuối cùng của Cổ Văn Lệ Quỷ.
Nội dung: Sự Hy Sinh Tương Đương được nói đến không phải là máu tươi của cô. Đó là một cách nói ẩn dụ. Chỉ có Hối Hận Thuần Khiết (Thủy Tinh Sám Hối) mới có thể làm tan rã sự ràng buộc tâm linh, nhưng để tiêu hủy Khế Ước Da Người (vật chất), cô cần một vật phẩm đối lập: Xương Cốt Của Sự Căm Ghét (The Bone of Hatred).
Vật phẩm này là xương của người bị hiến tế đầu tiên, Hồng Ân. Người này bị giết trong sự lừa dối tột độ, và sự thù hận và oán giận của anh ta đã bị Kẻ Thu Hồi sử dụng như một chất kết dính để niêm phong vĩnh viễn Giao Ước. Chỉ khi xương cốt này được dùng để đốt cháy Da Người, Giao Ước mới bị phá hủy hoàn toàn.
Mộc Lan, cô phải tìm Xương Cốt của Hồng Ân. Vì ông ta bị hy sinh bí mật, thi thể ông ta không bao giờ được chôn cất công khai. Nó phải nằm đâu đó trong căn biệt thự, như một sự niêm phong vĩnh viễn.
Manh Mối Từ Hầm Rượu Cấm
Mộc Lan nhớ lại những câu chuyện truyền miệng cũ kỹ của những người làm vườn. Họ thường kể về Hầm Rượu Cấm dưới lòng đất.
Hầm Rượu Cấm nằm dưới cánh phía Đông của biệt thự, nơi chứa đựng những loại rượu vang cổ được cho là quý giá nhất. Nhưng hầm này đã bị niêm phong kín bằng một bức tường gạch dày ngay sau cái chết của Hồng Ân. Mọi người đồn rằng, có một loại rượu độc đã giết chết Hồng Ân, và Hồng Lạc Cả đã phong kín nơi đó vì sợ hãi.
Mộc Lan chợt nhận ra. Hầm Rượu Cấm không chỉ là nơi cất giấu rượu. Nó là nơi niêm phong một bí mật—thi thể của Hồng Ân. Ông ta đã phong kín nơi đó, biến nó thành lăng mộ bí mật, để thi thể con trai mình mãi mãi ràng buộc Khế Ước.
Cô phải đột nhập vào Hầm Rượu Cấm.
Mộc Lan kiểm tra bản vẽ kiến trúc cũ mà Thanh Nghị gửi. Hầm Rượu Cấm có một lối đi phụ bị bỏ hoang, một cánh cửa gỗ cũ kỹ bị giấu sau một giá sách khổng lồ trong thư phòng tầng trệt.
Chờ đến nửa đêm, Mộc Lan tiến vào thư phòng. Lạc Bảo và Bà Nội có thể đang theo dõi, nhưng họ sẽ không thể theo dõi cô suốt 24/7. Cô phải nhanh lên.
Cô đi đến giá sách cũ, nơi chứa đựng những cuốn sách luật pháp và tài liệu kinh doanh. Cô dùng Thủy Tinh Sám Hối để chống lại sự hoang tưởng của mình. Cô cảm thấy thư phòng lạnh hơn, nhưng tâm trí cô không bị ảo ảnh đánh lừa.
Cô đẩy cuốn sách dày nhất. Giá sách không dịch chuyển. Cô nhớ lại một chi tiết trong nhật ký ông nội: “Ánh sáng của niềm tin là chìa khóa.”
Cô nhìn quanh, tìm kiếm một nguồn sáng. Đó là một chiếc đèn dầu cổ bằng đồng, đặt trên bàn làm việc. Cô bật chiếc đèn dầu lên.
Đúng lúc đó, cô thấy một khe hở tinh vi trên giá sách, ngay phía trên chỗ đặt chiếc đèn dầu. Có lẽ, ánh sáng hoặc sức nóng của đèn dầu là cơ chế kích hoạt.
Mộc Lan dịch chuyển chiếc đèn dầu lại gần khe hở.
Két...
Với tiếng động nặng nề và ghê rợn, giá sách lùi lại, hé lộ một cánh cửa gỗ sẫm màu bị khóa bằng một ổ khóa sắt gỉ sét. Sau cánh cửa là một cầu thang hẹp, dốc, chìm vào bóng tối và mùi ẩm mốc sâu thẳm của lòng đất.
Cô dùng chiếc kẹp tóc đã chuẩn bị sẵn để mở ổ khóa gỉ sét. Mất vài phút căng thẳng, cuối cùng, ổ khóa mở ra.
Mộc Lan hít một hơi thật sâu. Cô nhét Thủy Tinh Sám Hối vào túi, để nó tiếp tục phát ra luồng nhiệt trấn an. Trong tay cô là chiếc đèn dầu.
Cô bắt đầu bước xuống cầu thang tối. Tiếng bước chân cô vang vọng một cách cô độc trong không gian dưới lòng đất. Càng đi xuống, mùi rượu vang cũ kỹ và mùi đất ẩm càng nồng. Nhưng có một mùi khác, một mùi ngọt lịm, mục nát mà cô đã ngửi thấy ở Mãn Viên, và nó đang ngày càng mạnh hơn.
Đó là mùi của Xương Cốt Của Sự Căm Ghét—nơi sự thù hận đã bị chôn vùi.
Mộc Lan biết cô đang tiến vào một trong những bí mật lớn nhất và kinh hoàng nhất của gia tộc. Cô không còn là một cô gái hoảng loạn nữa, mà là người cuối cùng trong dòng họ mang sự hối hận và quyết tâm chiến đấu.