trùng tang liên táng

Chương 7: Hầm Rượu Cấm Và Hài Cốt Oán Hận


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mộc Lan bước xuống những bậc thang đá xoắn ốc của Hầm Rượu Cấm. Mỗi bước chân đều tạo ra tiếng vọng khô khốc trong bóng tối ẩm thấp. Mùi rượu vang cũ nồng nặc, nhưng bị lấn át bởi một mùi hương khác: một thứ mùi ngọt lịm, mục nát, giống như hoa đã úa tàn trong máu. Mùi này đậm đặc đến mức nó dường như bám vào da thịt và len lỏi vào phổi cô.

Cô chiếu chiếc đèn dầu cổ xuống. Căn hầm sâu và rộng hơn cô tưởng. Hai bên tường là những giá gỗ sồi đen, chất đầy chai rượu vang cổ xưa phủ bụi dày đặc, nhìn qua như những con mắt mù lòa đang theo dõi cô.

Hơi lạnh tỏa ra từ Hầm Rượu Cấm không phải là cái lạnh tự nhiên của lòng đất, mà là sự lạnh giá của một năng lượng bị nén. Nó là sự vắng mặt của sự sống. Mộc Lan nắm chặt Thủy Tinh Sám Hối trong túi áo. Viên đá phát ra luồng nhiệt yếu ớt, vừa đủ để giữ cho tâm trí cô không bị chìm trong cơn ác mộng.

Lăng Mộ Của Sự Tham Lam

Mộc Lan di chuyển qua các lối đi hẹp, dò tìm một dấu hiệu bất thường. Càng đi sâu, sự tĩnh mịch càng trở nên đáng sợ. Lẽ ra phải có tiếng tí tách của nước nhỏ giọt, hay tiếng côn trùng, nhưng ở đây, mọi âm thanh đều bị nuốt chửng.

Cô đến một khu vực trung tâm, nơi có những thùng gỗ lớn được xếp chồng lên nhau. Hầu hết là gỗ sồi thông thường, nhưng ở cuối góc phòng, nơi ánh đèn dầu khó chiếu tới nhất, có một thùng gỗ đặc biệt.

Thùng gỗ này lớn gấp đôi những thùng khác, được làm bằng một loại gỗ đen không rõ nguồn gốc, trông như thể nó đã hóa thạch. Thùng không hề có vòi, và nó được niêm phong bằng những vòng kim loại dày, sáng bóng một cách bất thường.

Trên bề mặt thùng, Mộc Lan nhận ra những đường khắc tinh vi. Không phải là logo rượu, mà là những ký hiệu Tam Giác Thu Hồi được lặp đi lặp lại. Nó không phải là thùng rượu, mà là một phong ấn.

Đây là nơi Hồng Lạc Cả chôn con trai mình, biến thi thể người thân thành một lời nguyền vĩnh cửu.

Mộc Lan tiến lại gần. Mùi ngọt lịm, mục nát ở đây mạnh đến mức cô phải che miệng. Cô có cảm giác như thùng gỗ này đang thở, nén và giữ lại sự uất hận đã tích tụ qua nhiều thập kỷ.

Cô dùng chiếc móc sắt nhỏ đã chuẩn bị để cạy các niêm phong kim loại. Các vòng kim loại này được đúc rất chắc chắn, Mộc Lan phải dùng hết sức mới nới lỏng được chúng. Mỗi khi một vòng kim loại rời ra, thùng gỗ lại phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ, như một linh hồn bị xiềng xích đang cố gắng thoát ra.

Cuối cùng, vòng niêm phong cuối cùng được nới lỏng. Mộc Lan đẩy mạnh nắp thùng.

Kétttttttttttttttttttttttttttttttttttttt...

Một luồng khí lạnh buốt, kinh tởm—tinh chất của sự căm ghét thuần túy—bùng lên từ bên trong.

Phát Hiện Ghê Rợn

Bên trong thùng không có chất lỏng. Không có rượu. Chỉ có một khối sáp ong màu đen đặc quánh, bọc lấy một vật thể duy nhất.

Mộc Lan chiếu đèn vào. Khối sáp ong màu đen này được giữ ở nhiệt độ lạnh một cách siêu nhiên, giữ cho vật thể bên trong được bảo quản gần như hoàn hảo.

Đó là hài cốt của Hồng Ân.

Thi thể bị bao phủ hoàn toàn trong khối sáp, chỉ lộ ra một phần nhỏ. Hồng Ân không chết một cách bình thường. Tay của anh ta bị cắt cụt, và ngực anh ta, nơi đặt trái tim, bị khoét sâu. Khuôn mặt, dù chỉ còn là xương, vẫn biểu lộ sự kinh hoàng tột độ và oán giận không thể xóa nhòa.

Mộc Lan run rẩy. Cô biết mình phải làm gì. Xương Cốt Của Sự Căm Ghét là vật chất, nhưng nó cũng là linh hồn. Cô phải lấy đi một phần của nó để phá giải Khế Ước.

Cô nhìn vào bàn tay gầy gò của Hồng Ân, vẫn còn dính chặt vào sáp đen. Bàn tay đó dường như đang nắm chặt một vật gì đó.

Cô dùng con dao nhỏ mang theo, cẩn thận cạy lớp sáp đen dày. Khối sáp dai và lạnh, nhưng khi cô chạm vào nó, nó dường như bị một loại năng lượng nào đó đẩy lùi.

Sau vài phút căng thẳng, cô kéo ra được một Xương Ngón Tay (xương đốt ngón tay trỏ) của Hồng Ân. Xương có màu trắng đục, nhưng được bao bọc bởi những vết màu đen mờ, đó chính là dấu vết của sự thù hận bị yểm vào.

Ngay khi ngón tay Mộc Lan chạm vào Xương Cốt, một làn sóng điện lạnh buốt chạy dọc cánh tay cô, xuyên thẳng vào tim.

Tầm Nhìn Của Sự Hy Sinh

Mộc Lan ngã quỵ. Cô không bị Kẻ Thu Hồi tấn công, mà bị Hồng Ân tấn công—nạn nhân bị giam cầm. Cô trải qua một tầm nhìn kinh hoàng kéo dài trong vài giây, nhưng dường như là vĩnh cửu.

Cô thấy Hồng Lạc Cả, tổ tiên của mình, đứng trong phòng thờ bí mật, khuôn mặt bị bóp méo bởi sự tham lam. Hồng Ân, con trai cả của ông ta, đang quỳ gối, bị trói chặt. Hồng Ân la hét, cầu xin, đôi mắt ngập nước.

“Cha! Tại sao? Con là con trai cả của Cha!”

“Vì con là người thuần khiết nhất, Ân. Sinh khí của con là thứ duy nhất có thể ràng buộc Thần Lực. Ba mươi năm. Con trai ta, cái chết của con sẽ mang lại vinh hoa cho hàng trăm đời sau!”

Cô thấy Hồng Lạc Cả dùng một chiếc lưỡi dao đồng được yểm bùa, cắt lấy bàn tay phải của Hồng Ân, và sau đó là ngực anh ta. Máu tuôn ra, không phải để chết, mà để ký lên cuộn da người... chính là da của Hồng Ân.

Cô thấy Hồng Lạc Cả dùng một loại nghi thức khủng khiếp để ép linh hồn oan khuất của Hồng Ân vào thùng gỗ đen này, niêm phong sự căm ghét của anh ta thành một chất kết dính cho Khế Ước. Sự hiến tế không phải là cái chết, mà là sự giam cầm linh hồn trong sự thù hận.

Mộc Lan hét lên, giọng cô chỉ còn là tiếng rít không thoát ra khỏi cổ họng. Toàn bộ cơ thể cô run rẩy trong sự đồng cảm với nỗi đau của Hồng Ân.

Rắc!

Thủy Tinh Sám Hối trong túi áo cô đột nhiên phát sáng mạnh mẽ, một ánh sáng xanh nhạt, như cố gắng xua đuổi bóng tối. Luồng sáng này không gây đau đớn, nhưng nó đẩy lùi sự căm ghét.

Trong tầm nhìn, cô thấy khuôn mặt Hồng Ân, giờ đây không còn là sự căm ghét, mà là sự thương xót yếu ớt dành cho cô—người cuối cùng trong dòng tộc dám đối diện với sự thật.

Tầm nhìn kết thúc. Mộc Lan thở dốc, mồ hôi ướt đẫm. Cô nằm trên sàn đá lạnh. Chiếc đèn dầu vẫn cháy, nhưng ngọn lửa run rẩy.

Cô nắm chặt Xương Cốt trong tay. Nó nóng ran, như một cục than chứa đầy lửa giận. Cô nhanh chóng bọc nó vào chiếc khăn lụa mà cô mang theo.

Cuộc Gặp Gỡ Với Bà Nội Phùng

Mộc Lan biết cô không thể nán lại. Cô nhanh chóng đóng nắp thùng gỗ đen, siết chặt các vòng kim loại lại, để lại Hồng Ân trong sự an nghỉ ghê rợn của anh ta.

Cô vội vã leo lên cầu thang. Ánh sáng của chiếc đèn dầu nhảy múa trên tường hầm, tạo ra những cái bóng quái dị.

Khi cô đi lên đến hành lang thư phòng, cô thấy cánh cửa bị khóa đã mở hé. Bà Nội Phùng đang đứng đó.

Bà không còn vẻ suy sụp như hôm trước. Khuôn mặt bà giờ đây cứng rắn, nghiêm nghị, đầy quyền lực của người bảo vệ.

"Con đã làm gì, Mộc Lan?" Bà Phùng nói, giọng bà trầm và chậm rãi, nhưng mỗi từ đều nặng như đá. "Con đã đánh thức sự phẫn nộ trong Hầm Rượu Cấm. Con đã lấy đi vật chất niêm phong."

"Bà đã biết mọi chuyện, đúng không Bà Nội?" Mộc Lan đứng đối diện Bà Phùng, không lùi bước. "Bà biết Hồng Ân đã bị giết một cách tàn bạo, và Giao Ước đó là gì. Tại sao Bà lại tiếp tục bảo vệ nó?"

Bà Phùng nhắm mắt lại. "Đó là sự hiến tế, Mộc Lan. Cha ta nói, sự hiến tế đó đã mang lại sự vinh quang. Ba mươi năm. Gia tộc ta đã sống trong sự giàu có và an toàn tuyệt đối. Đổi lại, chúng ta chỉ mất đi một người mỗi năm. Một cái giá nhỏ để tránh sự nghèo khó và tàn lụi."

"Nhưng đó là máu người thân! Máu của con cái Bà, cháu chắt Bà!" Mộc Lan hét lên.

"Chúng ta đều là một phần của sự ràng buộc. Máu Hồng Lạc là máu Hồng Lạc," Bà Phùng nói một cách lạnh lùng. "Con của ta. Trả lại nó đây. Trả lại Xương Cốt đó. Con không thể phá hủy nó. Con sẽ bị chính sự thù hận của Hồng Ân đốt cháy."

Bà Phùng chìa tay ra, bàn tay gầy gò nhưng đầy uy lực.

Mộc Lan lùi lại. Cô không muốn làm hại Bà Nội, nhưng cô biết Bà sẽ làm mọi cách để ngăn cản cô.

"Cháu sẽ không trả lại. Cháu sẽ chấm dứt bản án này, để Hồng Ân và tất cả những người đã chết được yên nghỉ."

"Vậy thì..." Bà Phùng đột nhiên nở một nụ cười kỳ lạ, không phải của sự giận dữ, mà của sự từ bỏ. "...Vậy thì con phải tự cứu lấy mình, Mộc Lan. Con không phải là người duy nhất muốn duy trì Giao Ước."

Đúng lúc đó, Hồng Lạc Bảo lao ra từ phía cuối hành lang. Anh ta cầm một chiếc gậy golf trong tay, khuôn mặt anh ta vặn vẹo trong sự điên loạn.

"Cô ta lấy Khế Ước! Cô ta đang cố gắng phá hủy gia tộc!" Lạc Bảo gào lên, lao về phía Mộc Lan. "Đưa nó đây! Trả lại Xương Cốt!"

Mộc Lan tránh được cú đánh đầu tiên của Lạc Bảo. Cô không có thời gian để chiến đấu. Cô nhanh chóng chạy ra khỏi thư phòng, lao lên cầu thang.

Bộ Sưu Tập Hoàn Thành

Mộc Lan chạy thẳng về phòng mình, khóa cửa lại. Cô dựa vào cánh cửa, thở dốc. Bên ngoài, cô nghe thấy tiếng Lạc Bảo gầm gừ và đấm mạnh vào cánh cửa.

Bà Nội Phùng không đuổi theo, có lẽ bà đã chấp nhận số phận.

Mộc Lan nhìn những vật phẩm trên bàn.

Cuộn Khế Ước Da Người: Vật phẩm chính, được viết bằng máu và sự lừa dối.

Huyết Thạch: Vật phẩm mở Khế Ước, đại diện cho sinh khí bị thu hồi.

Thủy Tinh Sám Hối: Vật phẩm đối kháng, đại diện cho sự hối hận không hoàn hảo.

Xương Cốt Của Sự Căm Ghét: Vật phẩm tiêu hủy, đại diện cho sự thù hận bị giam cầm.

Cô đã hoàn thành việc thu thập. Bây giờ, cô phải thực hiện nghi lễ Phá Giải theo hướng dẫn của Thanh Nghị.

Mộc Lan bật điện thoại. Thanh Nghị đang gọi.

"Mộc Lan! Cô đã có được nó chưa? Lạc Bảo đang cố gắng liên lạc với tôi, hắn ta nghi ngờ tôi là người giúp cô!"

"Tôi có được Xương Cốt rồi, Thanh Nghị. Tôi có đủ mọi thứ. Nhưng Bà Nội và Lạc Bảo đã biết. Họ sẽ làm mọi cách để ngăn tôi. Hãy cho tôi biết, chúng ta phải làm gì tiếp theo?"

"Tốt lắm! Nghi lễ phá giải phải được thực hiện ở Gốc Rễ—Mãn Viên, nơi Khế Ước được mở ra. Và nó phải được thực hiện vào thời khắc cực đại của sự ràng buộc, ngay trước đêm Rằm tháng Bảy. Chúng ta chỉ còn... năm ngày."

"Năm ngày..." Mộc Lan nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng non đang mờ ảo. Cô biết, trong năm ngày tới, biệt thự Mãn Đường sẽ trở thành một chiến trường thực sự.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×