Mộc Lan lao vào phòng, đóng sầm cánh cửa gỗ sồi dày cộp và khóa ba lần. Cô gần như ngã quỵ. Phía ngoài, tiếng đấm cửa thô bạo của Hồng Lạc Bảo vang lên, kèm theo những lời nguyền rủa và đe dọa điên cuồng.
"Mở cửa ra, Mộc Lan! Cô dám lấy đồ của tôi! Tôi sẽ tước quyền thừa kế của cô, cô sẽ không có gì hết!"
Tiếng gào thét của Lạc Bảo không còn là sự giận dữ của một người anh, mà là tiếng gầm gừ của một kẻ tham lam sắp mất đi nguồn sống. Anh ta đã hoàn toàn bị ám ảnh bởi việc duy trì sự giàu có của Khế Ước.
Sau khoảng mười lăm phút, sự đập phá dừng lại. Nhưng Mộc Lan biết, Lạc Bảo không bỏ cuộc. Anh ta chỉ đang tìm cách khác để đột nhập.
Sự Bao Vây Và Ánh Sáng Của Hối Hận (Ngày 1 & 2)
Ngày thứ nhất trôi qua trong sự tĩnh lặng đáng sợ. Lạc Bảo đã cắt đường dây điện chính vào phòng cô. Đèn không bật được, ổ cắm điện hoàn toàn vô dụng. Mộc Lan chỉ có thể sử dụng chiếc điện thoại di động cô giấu kỹ (đã được sạc đầy) và ánh sáng yếu ớt của Thủy Tinh Sám Hối.
Cô đặt bốn vật phẩm lên bàn làm việc.
Cuộn Da Người nằm giữa, lạnh lẽo và kinh tởm.
Huyết Thạch toả ra một làn khí lạnh tanh.
Xương Cốt Của Sự Căm Ghét (Xương Ngón Tay Hồng Ân) nóng rực.
Thủy Tinh Sám Hối (Của Hồng Lạc Cả) phát ra ánh sáng xanh yếu ớt.
Mộc Lan cảm thấy sức mạnh của chúng tương tác với nhau. Xương Cốt và Thủy Tinh Sám Hối là hai cực đối lập: Thù Hận và Hối Hận. Chúng triệt tiêu lẫn nhau, tạo ra một vùng năng lượng hỗn loạn nhưng cũng là vùng an toàn tạm thời.
Kẻ Thu Hồi bị cản trở bởi Thủy Tinh Sám Hối, nhưng nó tăng cường tấn công vào tâm trí cô.
Đêm đó, cô ngủ một giấc không yên. Trong mơ, cô thấy Hồng Ân đang gào thét. Anh ta không trách tổ tiên, mà trách cô.
"Cô cũng là Hồng Lạc! Cô cũng tham lam! Cô muốn giải thoát cho tôi chỉ để lấy sự bình yên cho mình! Tôi sẽ không được yên nghỉ! Tôi sẽ kéo cô xuống cùng!"
Ảo ảnh ghê rợn nhất là gương mặt của chính cô trong gương: nó biến dạng thành gương mặt của Dì Cẩm và những nạn nhân khác, đôi mắt họ chứa đầy sự buộc tội. Mộc Lan tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm. Cô ôm chặt Thủy Tinh Sám Hối, niệm thầm: "Không, tôi không tham lam. Tôi chiến đấu vì sự thật."
Thủy Tinh Sám Hối rung lên trong tay cô, và những hình ảnh kinh hoàng tan biến.
Thanh Nghị gửi tin nhắn: Cô phải dùng sự Thương Xót để đối lại sự Thù Hận đó. Hồng Ân không muốn làm hại cô, nhưng Kẻ Thu Hồi đang dùng nỗi đau của anh ta để chống lại cô. Vật phẩm của Hồng Lạc Cả chỉ là Hối Hận, nhưng vật phẩm của cô phải là Tình Yêu Thuần Khiết để giải thoát Hồng Ân.
Kế Hoạch Phá Giải Chi Tiết (Ngày 3)
Ngày thứ ba, Thanh Nghị gửi một bản kế hoạch cực kỳ chi tiết cho nghi lễ phá giải.
Phá giải phải được thực hiện tại Gốc Rễ ở Mãn Viên. Chỉ còn 48 giờ trước thời khắc cực đại.
Các Bước:
Thiết Lập Vòng Tròn Thanh Tẩy: Cô cần phải vẽ một vòng tròn đơn giản bằng tro tàn (tàn hương từ phòng thờ riêng của cô) xung quanh Gốc Rễ.
Thăng Hoa Năng Lượng: Đặt Huyết Thạch và Thủy Tinh Sám Hối đối diện nhau, cách nhau 30 cm, bên ngoài vòng tròn tro. Mục đích là để Thủy Tinh Sám Hối hấp thụ và làm suy yếu năng lượng của Huyết Thạch trong thời gian nghi lễ.
Hợp Thể Ràng Buộc: Đặt Xương Cốt Của Sự Căm Ghét lên trên Cuộn Da Người. Chúng phải được xếp thành hình chữ X—biểu tượng của sự hủy bỏ.
Hỏa Tế: Cô phải dùng nguồn lửa nguyên thủy để đốt cháy cả hai vật phẩm (Xương Cốt và Da Người) cùng một lúc. Quan trọng: Lửa thường không đủ mạnh để tiêu hủy Khế Ước. Cô cần Lửa Khởi Nguyên—một vật phẩm được tạo ra khi Khế Ước được ký.
Giải Thoát: Khi vật phẩm cháy hết, cô phải nói lời xin lỗi chân thành tới Hồng Ân và tuyên bố sự chấm dứt của Giao Ước.
“Mộc Lan, tôi không biết Lửa Khởi Nguyên là gì và ở đâu. Nó phải là một vật phẩm liên quan đến nghi lễ ký kết đầu tiên, có thể là một vật chứa lửa, một di vật của Đạo Sĩ Lệ Quỷ, hoặc thứ gì đó rất cá nhân của Hồng Lạc Cả.” Thanh Nghị cảnh báo.
Bế tắc lại quay trở lại. Cô đã có mọi thứ, trừ nguồn lửa.
Lạc Bảo Phá Vỡ Phòng Tuyến
Cuối ngày thứ tư, Mộc Lan nghe thấy tiếng cưa gỗ nhẹ nhàng từ phía ngoài. Lạc Bảo đã không còn đấm cửa nữa. Anh ta đang cắt bản lề cửa.
Mộc Lan tuyệt vọng. Cô không thể trốn thoát. Cô nhìn ra cửa sổ, đó là tầng ba. Cô không thể nhảy.
Cô nắm chặt Thủy Tinh Sám Hối. Năng lượng Hối Hận yếu ớt không thể bảo vệ cô khỏi sự tấn công vật lý.
Đúng lúc đó, cô nghe thấy một tiếng động nhẹ từ phía sau, không phải từ cánh cửa chính. Cô quay lại.
Một bức tường gạch phía sau giá sách đã dịch chuyển. Bà Nội Phùng bước ra từ một lối đi hẹp, bí mật, dành cho người hầu hoặc để kiểm tra biệt thự trong trường hợp khẩn cấp.
Bà Phùng mặc một chiếc áo khoác dày, mang theo một chiếc đèn lồng dầu nhỏ, và không nhìn Mộc Lan.
"Lạc Bảo sắp vào rồi," Bà Phùng nói, giọng bà lạnh lẽo và mệt mỏi. "Hắn ta sẽ không để con sống sót để phá hủy cơ nghiệp của hắn."
Sự Tiết Lộ Của Bà Nội Phùng (Ngày 4)
Mộc Lan nhìn Bà Nội. Cô không biết bà là bạn hay thù. Bà là người bảo vệ Khế Ước, nhưng bà cũng là người phải chịu đựng cái chết của con cái mình suốt ba mươi năm.
"Bà muốn gì, Bà Nội?" Mộc Lan hỏi, tay cô cầm chiếc kẹp tóc nhọn.
Bà Phùng tiến lại gần, đứng trước chiếc bàn nơi bốn vật phẩm đang nằm. Bà nhìn chằm chằm vào Cuộn Da Người, rồi lướt qua Xương Cốt, và cuối cùng dừng lại ở Thủy Tinh Sám Hối.
"Hồng Lạc Cả không phải là một kẻ tham lam tuyệt đối," Bà Phùng thì thầm, giọng bà chứa đựng nỗi đau của hàng chục năm bị kìm nén. "Ông ta đã bán linh hồn, nhưng ông ta cũng để lại một lỗ hổng."
"Lỗ hổng nào?"
"Ông ta biết Giao Ước sẽ tan rã nếu cả Hối Hận và Thù Hận cùng bị thiêu hủy. Ông ta đã tạo ra Thủy Tinh Sám Hối, và ông ta đã chôn Xương Cốt của Hồng Ân. Ông ta đã sắp đặt cho sự phá hủy này. Nhưng ông ta sợ hãi, và ông ta không thể tìm ra Lửa Khởi Nguyên."
Bà Phùng đưa tay vào trong áo khoác. Mộc Lan căng thẳng.
Bà lấy ra một chiếc Hộp Gỗ Đàn Hương nhỏ, được niêm phong bằng sáp đỏ. Chiếc hộp toát ra một mùi hương trầm ấm, cổ kính.
"Đây là chiếc hộp duy nhất Hồng Lạc Cả cho phép ta giữ sau khi mọi vật phẩm liên quan đến nghi lễ bị tiêu hủy," Bà Phùng nói. "Nó chứa một di vật cá nhân. Ông ta gọi nó là Ngọn Lửa Sám Hối."
Mộc Lan nhận lấy chiếc hộp. Nó nhẹ bẫng, nhưng tỏa ra một nguồn năng lượng kỳ lạ.
"Bên trong là gì?"
"Một chiếc bật lửa đồng cổ, dùng để châm nến trong nghi lễ ký kết. Nhưng nó không phải là lửa thông thường. Nó được yểm bằng Sinh Khí Thanh Toán đầu tiên của Hồng Ân. Đây là Lửa Khởi Nguyên mà con cần. Nó có thể đốt cháy cả Da Người và Xương Cốt. Nó là chìa khóa."
Mộc Lan run rẩy. Bà Phùng không chỉ là người bảo vệ Khế Ước, bà là người giữ bí mật cuối cùng để phá hủy nó.
"Tại sao Bà lại giúp cháu?"
Bà Phùng quay lưng lại, nhìn về phía lối đi bí mật. "Ta không giúp con. Ta chỉ muốn kết thúc sự sám hối của ta. Ba mươi năm quá dài rồi, Mộc Lan. Con phải sống. Con là hy vọng duy nhất để giải thoát cho ta, cho Ân, và cho tất cả những người đã chết."
Bà Phùng bước vào lối đi bí mật, và trước khi cánh cửa đóng lại, bà nói thêm một lời cảnh báo lạnh lùng: "Cánh cửa này sẽ khóa lại sau khi ta đi. Con sẽ bị nhốt trong phòng, nhưng Lạc Bảo sẽ không thể vào. Thời khắc cực đại là đêm mai. Con phải thoát ra trước bình minh ngày rằm."
Kế Hoạch Đào Tẩu Cuối Cùng
Cạch. Cánh cửa bí mật đóng lại.
Mộc Lan nhìn cánh cửa chính. Tiếng cưa gỗ đã mạnh hơn. Lạc Bảo đang sắp thành công.
Cô mở chiếc Hộp Gỗ Đàn Hương. Bên trong là một chiếc bật lửa đồng nhỏ, khắc hình một con rồng đang nuốt đuôi. Nó đã cũ, nhưng khi cô ấn nút, một ngọn lửa nhỏ màu xanh lục yếu ớt bùng lên. Ngọn Lửa Khởi Nguyên.
Mộc Lan gọi cho Thanh Nghị, giọng cô gấp gáp: "Thanh Nghị, tôi có Lửa Khởi Nguyên rồi! Bà Nội đã đưa cho tôi!"
Thanh Nghị thở phào nhẹ nhõm. “Thật tuyệt vời. Tôi đã tìm được lối thoát cho cô. Dưới nền phòng cô, có một đường ống thoát nước mưa cũ, dẫn ra ngoài sân sau của Mãn Viên. Nó đã bị bỏ hoang. Cô phải cạy gạch lát nền.”
Mộc Lan nhìn xuống sàn nhà. Cô thấy một viên gạch lát nền hơi nứt mẻ dưới tủ quần áo.
Tiếng cưa gỗ ngoài cửa đột ngột dừng lại, sau đó là tiếng lắc mạnh và tiếng rắc vỡ. Lạc Bảo đã phá bung bản lề cửa.
"Cô ta ở đây! Cô ta không thể thoát được!" Lạc Bảo gào lên.
Mộc Lan không còn thời gian. Cô cạy viên gạch nứt bằng con dao nhỏ và chiếc móc sắt. Nó bật ra, lộ ra một lỗ hổng đen ngòm, mùi ẩm mốc và đất bốc lên.
Cô nhanh chóng bọc Cuộn Da Người, Xương Cốt, Huyết Thạch và Thủy Tinh Sám Hối vào một chiếc khăn lụa đen và đeo chéo qua người. Cô nhét Hộp Gỗ Đàn Hương vào túi áo.
Cánh cửa chính bị phá. Lạc Bảo đứng đó, thở dốc, với chiếc gậy golf trong tay. Khuôn mặt anh ta méo mó vì sự tham lam và sự điên loạn.
"Cô không đi đâu được hết!" Lạc Bảo hét lên.
Mộc Lan chỉ nhìn anh ta một giây, không nói một lời nào, và nhanh chóng trèo xuống lỗ hổng dưới sàn nhà.
Tiếng gào thét của Lạc Bảo bị tiếng động của gạch đá lấp đầy khi anh ta cố gắng đuổi theo cô.
Mộc Lan trượt mình vào đường ống hẹp, lạnh lẽo, hướng tới Mãn Viên. Cuộc đối đầu cuối cùng đã bắt đầu.