trước khi ta quên người

Chương 10: Dưới ánh tuyết Tử Vân


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trên đỉnh Tử Vân, gió đêm mang theo hơi lạnh như lưỡi dao, xé qua từng cành tùng phủ sương. Thiên Lam đứng trong sân tuyết, áo bào trắng nhuốm một tầng tro nhạt, ánh đèn dầu trong tay khẽ lay động, soi lên hàng mi phủ sương.

Mấy ngày nay, sư tôn không xuống núi. Tin tức từ điện chủ cho hay: trong lần nghịch chuyển trận pháp phong ấn ở biên giới ma vực, linh mạch Tử Vân dao động, đạo tông lo ngại phong ấn yếu dần. Hàn Dịch tự mình trấn áp, từ đó đến nay không thấy trở lại.

Thiên Lam không nói với ai, nhưng mỗi đêm đều tới ngọn Nam Tuyết, đứng lặng nhìn về phía điện chính, nơi đỉnh núi bị mây che phủ.

Đêm nay, tuyết rơi dày.

Từng bông tuyết đáp lên tay nàng, tan đi, lạnh buốt. Nàng khẽ ngẩng đầu, trong mắt ánh lên thứ cảm xúc vừa mong manh vừa kiên định.

“Sư tôn từng nói, tuyết rơi dày nhất cũng không ngăn được ánh sáng chân tâm… Nếu người nói đúng, vậy xin để đồ nhi thử một lần.”

Nàng siết chặt đèn dầu, vạt áo phất lên trong gió. Một dòng linh lực ẩn hiện quanh người.

Phía xa, tiếng xé gió lạnh lùng vang lên — mấy đệ tử tuần tra vừa kịp nhận ra bóng dáng mảnh khảnh kia lao vào con đường dẫn đến điện chính, nơi cấm địa của Tử Vân Sơn.

“Thiên Lam! Dừng lại! Đó là nơi sư tôn đang…”

Tiếng gọi còn chưa dứt, thân ảnh nàng đã hòa vào lớp sương trắng.

Điện Tử Vân, sương linh kết thành vòm. Bên trong, Hàn Dịch ngồi xếp bằng giữa pháp trận sáu đạo linh phù. Hào quang quanh thân hắn yếu dần, sắc mặt trắng bệch. Trên mu bàn tay, từng sợi mạch tím mờ dần lan lên cánh tay — dấu hiệu của việc nghịch vận linh khí.

Một đạo linh trận phát sáng, rồi vụt tắt. Tiếng nổ trầm đục vang lên. Hàn Dịch khẽ cau mày, dòng máu tươi tràn khỏi khóe môi.

“Phong ấn nứt thêm một phần…” – giọng hắn khàn, như thì thầm với chính mình. – “Không thể để ma vực tràn ra được.”

Hắn đang định tiếp tục vận khí, thì cửa điện mở ra.

Gió lạnh ùa vào, mang theo tuyết trắng và một bóng người nhỏ nhắn.

Thiên Lam đứng ở ngưỡng cửa, tim nàng đập mạnh khi thấy hắn ngồi giữa ánh sáng bạc, quanh thân đầy vết thương chưa kịp lành.

“Sư tôn!”

Giọng nàng run rẩy. Hắn mở mắt, ánh nhìn như băng tuyết va vào đá lạnh.

“Ai cho con vào đây?”

Nàng quỳ xuống, tay nắm chặt chuôi đèn đã tắt lửa.

“Đồ nhi lo cho người… nghe nói người đã ba ngày chưa rời trận, linh mạch sắp tan, con—”

“Ra ngoài.” – Hàn Dịch ngắt lời, giọng trầm thấp. – “Nơi này không dành cho con. Ra ngoài, lập tức.”

Thiên Lam nhìn hắn, đôi mắt ánh nước, nhưng không cử động.

“Nếu người không cho con giúp, con sẽ ở đây canh cùng người.”

Hắn nhíu mày.

“Canh?”

“Con có thể không hiểu đạo, không biết trận, nhưng có thể giữ lửa cho người. Người nói, khi tâm lạnh thì lửa cần gần tay…” – nàng cười nhạt, trong giọng có chút nghẹn – “Con không muốn sư tôn phải một mình trong tuyết.”

Hàn Dịch khựng lại. Trong phút giây ngắn ngủi, ánh mắt hắn dịu đi — rồi lập tức quay lạnh.

“Thiên Lam, con không nên ở đây.”

“Con biết.” – nàng nói nhỏ. – “Nhưng con không thể rời đi.”

Từ bên ngoài, tiếng sấm linh cuộn lên. Trận pháp rung chuyển, vách đá rạn nứt. Một luồng ma khí từ khe nứt xông ra, đen đặc như khói.

Hàn Dịch bật dậy, tay kết ấn, miệng niệm chú. Linh lực từ lòng đất dâng lên, ánh sáng trắng lấp lánh bao quanh hắn. Nhưng ngay khi đạo phù thứ năm vừa phát sáng, một luồng khí xung kích đánh bật hắn ra sau.

Thiên Lam kêu lên, lao tới đỡ.

Ánh sáng ma khí lóe, bàn tay nàng chạm vào cánh tay hắn – nóng rát. Nàng thấy dòng linh khí trong người hắn hỗn loạn, mạch đạo sắp đứt.

Không kịp nghĩ, nàng đặt tay lên ngực hắn, truyền linh lực vào.

Hàn Dịch mở mắt, giọng quát khàn:

“Thiên Lam! Ngừng lại!”

Nhưng nàng không dừng. Linh lực trong người nàng vốn yếu, nay bị hút ngược vào thân hắn như sợi chỉ mảnh giữa bão.

Máu từ môi nàng rơi xuống, từng giọt rơi trên cổ tay hắn.

“Người từng nói… linh lực sinh ra là để bảo hộ… không thể đứng nhìn người diệt thân…”

Hàn Dịch siết lấy vai nàng, ánh mắt vừa giận vừa đau.

“Ngu xuẩn! Con sẽ chết!”

“Con không sợ.”

Chỉ bốn chữ, mà tựa như lưỡi dao cắt vào lòng hắn.

Pháp trận sáng bừng. Linh lực của nàng hòa vào hắn, trận pháp dần ổn định. Nhưng cơ thể Thiên Lam mềm nhũn, ngã xuống.

Hàn Dịch đỡ lấy, mái tóc nàng phủ lên vai áo hắn, lạnh như sương tuyết.

“Con…” – hắn khẽ gọi, giọng nghẹn. – “Sao lại dại dột đến thế.”

Nàng mỉm cười, môi nhợt như tuyết tan.

“Nếu người bình an… vậy đáng.”

Ánh sáng tan dần. Hắn ôm nàng vào lòng, nghe hơi thở yếu ớt dần đi. Cả đại điện chỉ còn tiếng gió rít.

Đêm ấy, tuyết vẫn rơi suốt ba canh giờ.

Sáng hôm sau, khi đệ tử Tử Vân lên điện, thấy Hàn Dịch ngồi bất động bên pháp trận, trên tay ôm một người mặc áo trắng.

Trận pháp đã ổn định. Ma khí bị áp lại dưới đất. Nhưng linh khí quanh người nữ đệ tử kia mờ nhạt đến mức không còn dấu hiệu sống.

Hàn Dịch nhắm mắt, hơi thở nhẹ như sợi chỉ. Hắn khẽ đặt nàng xuống, chạm tay lên trán — linh hồn nàng đã nứt, nhưng chưa tan hoàn toàn.

“Ta không cho phép.” – hắn thì thầm, gần như lệnh cho trời đất. – “Không được lấy nàng đi.”

Một giọt máu từ ngón tay hắn rơi xuống ấn giữa trán nàng, hòa vào lớp sương. Ánh sáng yếu ớt bao phủ lấy thân thể nàng, rồi chậm rãi biến mất trong không trung.

Đó là cấm thuật: “Lưu Hồn Ấn” — chỉ dùng khi muốn giữ lại nửa linh hồn của người đã khuất.

Hàn Dịch đứng giữa điện trống, ánh tuyết phản chiếu lên khuôn mặt không còn cảm xúc.

Hắn quay lưng, giọng nói lạnh như sương.

“Từ hôm nay, không ai được nhắc đến tên đệ tử Thiên Lam.”

Từ cửa điện, ánh sáng buổi sớm rơi vào. Trên nền tuyết, chỉ còn lại một dấu chân và vệt máu loang dài.

Đêm đó, trên đỉnh Tử Vân, hoa mai nở trái mùa.

Cánh hoa trắng rơi xuống mặt tuyết, từng cánh một, hòa vào hư không — như linh hồn ai đó vẫn còn lặng lẽ đứng nhìn từ xa.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×