trước khi ta quên người

Chương 11: Hồn trong sương, người trong mộng


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió sớm thổi qua rặng tùng Tử Vân, mang theo hơi tuyết còn chưa tan. Ba tháng kể từ đêm phong ấn, Tử Vân Sơn vẫn khoác lên mình màu trắng lạnh lẽo.

Hàn Dịch vẫn như cũ, khoác đạo bào tuyết lam, gương mặt tĩnh như mặt hồ đầu đông.

Chỉ có đôi mắt hắn — từng sâu và sáng như bầu trời mùa thu — giờ chìm trong lớp sương mờ của thời gian, không còn gợn một tia sống động.

Ba tháng, hắn không bước ra khỏi điện.

Ba tháng, nơi bàn đá trước hiên vẫn đặt chén trà đã nguội, chẳng ai dám dọn.

Và ba tháng ấy, đệ tử trong môn phái truyền nhau rằng — từ hôm Thiên Lam “rời đi”, đỉnh Tử Vân như bị phủ bởi một lời nguyền câm lặng.

Một buổi sáng sớm, điện chủ Tử Vân đến gặp Hàn Dịch.

“Phong ấn biên giới đã yên, nhưng vết nứt ở Cửu Thiên Trì vẫn còn. Thiên quân các phái muốn họp ở Thiên Môn Cốc. Hàn tôn, ngài là người duy nhất có thể dẫn trận lần này.”

Hàn Dịch ngồi lặng bên bàn, tay lật trang sách cũ.

Giọng hắn nhẹ, như sương khói:

“Thiên Môn Cốc… đã ba trăm năm không ai nhắc đến nơi đó.”

“Phải.” – Điện chủ gật đầu – “Lần cuối cùng mở cốc là khi ngài còn là đệ tử của Thái Hư Chân Quân. Từ đó đến nay, chỉ ngài nắm được trận đồ Cửu Thiên.”

Hàn Dịch khép sách, ánh mắt rơi xuống chiếc chuông nhỏ treo bên cửa — đó là vật duy nhất hắn không nỡ bỏ đi, từng là đồ Thiên Lam dùng khi luyện chú âm.

Chuông khẽ lay, vang tiếng mảnh như tiếng cười xưa.

Hắn đứng dậy, tay áo khẽ vung:

“Được. Ba ngày nữa ta sẽ tới Thiên Môn Cốc.”

Ba ngày sau, trời đổ tuyết sớm.

Hàn Dịch rời núi một mình, bước qua rặng mây, xuống chân dốc phía nam.

Từ nơi đó nhìn lại, đỉnh Tử Vân chìm trong sương, ẩn hiện như mộng.

Trên đường, hắn gặp một nhóm đạo nhân trẻ tuổi. Họ hành lễ, giọng kính cẩn:

“Nghe nói Hàn tôn từng phong ấn ma vực bằng chính linh mạch của mình, quả là thần nhân. Không biết trận Cửu Thiên lần này có cần—”

Hàn Dịch phẩy tay, cắt lời.

“Không cần. Trận này ta tự lo.”

Giọng hắn như gió lạnh, không để lại chút ấm.

Thiên Môn Cốc nằm giữa hai dãy núi tuyết nối liền chín vực trời. Nơi đó quanh năm bị phong ấn, chỉ khi đạo khí chấn động mới mở ra.

Khi Hàn Dịch đến, các trưởng môn đã đợi sẵn. Họ hành lễ, nhưng hắn chỉ gật đầu, mắt dõi vào tâm cốc, nơi có tấm gương lớn bằng băng, phản chiếu ánh trời thành chín tầng sáng.

Người ta nói: “Gương Thiên Môn” phản chiếu linh căn của người có đạo. Kẻ có tâm dao động, khi soi vào, sẽ thấy hình ảnh điều họ khắc sâu nhất trong lòng.

Hàn Dịch đứng trước gương, im lặng thật lâu.

Ánh sáng từ gương rọi lên gương mặt hắn. Trong tích tắc, hắn thoáng thấy một bóng áo trắng mảnh khảnh lướt qua — cười dịu dàng, gọi hắn hai tiếng “sư tôn”.

Hắn giật mình. Hình ảnh biến mất, chỉ còn gió lạnh thổi qua lòng cốc.

“Ảo giác…” – hắn khẽ nói, bàn tay siết lại – “Chỉ là gió.”

Cùng lúc ấy, tại một ngọn làng nhỏ dưới chân núi xa xăm, có một thiếu nữ ngồi bên giếng cạn.

Nàng mặc áo vải lam, gương mặt thanh tú, giữa mi tâm có nốt chu sa nhàn nhạt như được ai đó khắc bằng ánh lửa.

Tên nàng là A Lam.

Người trong thôn nói nàng được một đạo nhân cứu giữa đêm tuyết, khi ấy chỉ còn hơi thở yếu ớt.

Nàng tỉnh lại mà không nhớ gì — không biết mình từ đâu đến, cũng chẳng biết vì sao tay trái luôn lạnh buốt, như có lớp sương đọng mãi không tan.

Đêm nào nàng cũng mơ: trong giấc mơ có người gọi nàng, giọng nhẹ như gió, buồn như tuyết đầu mùa.

“Thiên Lam.”

Mỗi lần nghe đến, nàng đều tỉnh dậy trong mồ hôi lạnh.

Một ngày nọ, trong thôn có thương nhân đến. A Lam ra chợ giúp việc.

Giữa dòng người, có một đạo nhân áo lam đi ngang. Nàng thoáng quay lại — chỉ thấy bóng dáng quen thuộc đến nhói lòng.

“Người ấy là ai?” – nàng hỏi chủ quán.

“À, vị tiên nhân của Tử Vân Sơn. Nghe nói sắp đến Thiên Môn Cốc trấn linh mạch. Đạo tôn đó mấy trăm năm chưa từng đổi dung nhan, lạnh như sương tuyết.”

A Lam khẽ ngẩn ngơ. Tim nàng đập nhanh, không rõ vì sao, như trong ký ức xa xôi, từng có ai đó cũng khoác y phục giống vậy — đứng trên đài cao, giảng đạo giữa tuyết trắng.

Nàng bỗng thì thầm:

“Hắn… tên gì?”

“Hàn Dịch.”

Âm thanh ấy như sợi dây kéo thẳng vào lòng nàng. Mọi thứ xung quanh vụt tối. Trong đầu nàng, thoáng qua hình ảnh — tuyết trắng, điện ngọc, và một người đang quay lưng nói: ‘Ra ngoài.’

A Lam siết chặt ngực áo, ngồi sụp xuống, mồ hôi lạnh rịn trán.

Từ đâu đó, tiếng chuông nhỏ vang lên trong gió.

Tối hôm đó, khi nàng về nhà, trời nổi sấm.

Trên vách tường, chiếc chuông đồng treo lặng lẽ rung. Nàng không nhớ mình từng có nó, nhưng từ ngày tỉnh lại, chuông ấy vẫn treo ở góc giường.

Nàng cầm lấy. Tiếng chuông ngân, âm vang quen thuộc khiến tim nàng nhói.

“Ai…” – nàng thì thầm – “Ai từng… gọi ta như vậy?”

Nhưng ký ức vẫn mờ như sương.

Trở lại Thiên Môn Cốc, Hàn Dịch một mình bố trí trận đồ.

Đêm đó, linh khí chấn động. Một đạo ma quang từ khe vực tràn ra, cuộn lên cao như rồng đen.

Các trưởng môn hoảng loạn, có người hô:

“Phong ấn không giữ được! Hàn tôn, cần thêm linh mạch của các phái!”

Nhưng Hàn Dịch vẫn đứng yên, ánh mắt tĩnh như nước.

Hắn giơ tay kết ấn, lẩm nhẩm chú ngữ cổ.

Một vòng sáng lan ra, ánh bạch quang hòa với ma khí.

Trong giây phút đó, hắn nghe thấy giọng nói rất khẽ — giọng nữ, mềm như hơi thở, vọng đến từ nơi xa xăm:

“Sư… tôn…”

Cả thân Hàn Dịch cứng lại. Linh lực trong người rối loạn. Hắn gần như ngẩng đầu giữa giữa gió tuyết, ánh mắt điên cuồng tìm kiếm.

Không có ai cả.

Chỉ có gió thổi qua cánh đồng tuyết, và âm thanh ngân dài như từ trong tim vọng ra.

“Không thể nào…” – hắn khẽ thì thào – “Nàng đã…”

Nhưng linh mạch phản ứng. Vầng sáng quanh hắn chuyển từ bạc sang lam nhạt — màu linh lực của Thiên Lam năm xưa.

Trong phút ấy, giữa vô số đạo nhân đang kết ấn, Hàn Dịch thấy từ giữa tâm cốc bay ra một tia sáng nhỏ — như cánh hoa mai trắng rơi trong gió, chạm nhẹ vào lòng bàn tay hắn rồi tan đi.

Sau đêm đó, trận Cửu Thiên ổn định. Ma vực tạm yên.

Nhưng Hàn Dịch không ở lại.

Hắn rời Thiên Môn Cốc trong đêm, đi về hướng nam, nơi có thôn nhỏ giữa núi tuyết.

Mỗi bước chân hắn đi, tuyết tan dưới chân — như bị ngọn lửa vô hình đốt cháy.

Trong lòng hắn chỉ còn một điều thôi thúc mơ hồ: Giọng nói ấy, ánh sáng ấy — không thể nào không phải nàng.

Khi hắn tới thôn, trời vừa hửng.

Trên con đường đất phủ sương, một thiếu nữ áo lam đang ngồi bên giếng, tay cầm chuông nhỏ, đôi mắt sáng trong như nước.

Hàn Dịch dừng lại.

Khoảnh khắc ấy, gió cũng ngừng thổi.

Chuông trong tay nàng khẽ rung, âm thanh ngân dài — cùng nhịp với tiếng tim hắn.

A Lam ngẩng đầu, ánh sáng ban mai chiếu lên gương mặt nàng, phảng phất một nét quen thuộc khiến lòng hắn đau nhói.

Nàng khẽ mỉm cười, dù trong ánh nhìn có chút bối rối:

“Đạo trưởng, chúng ta… đã từng gặp nhau chưa?”

Hàn Dịch không đáp.

Chỉ là, trong đôi mắt vốn lạnh như băng tuyết ấy, lần đầu tiên sau ba tháng, ánh lên một tia sáng — yếu ớt, nhưng thật đến mức không thể phủ nhận.

“Có lẽ…” – hắn khẽ nói – “Là trong giấc mộng.”

Gió qua mái hiên, tiếng chuông ngân, tuyết rơi lác đác.

Giữa nhân gian phàm trần, sư tôn và đệ tử năm xưa gặp lại nhau — không danh, không phận, không ký ức, chỉ còn linh hồn nhận ra nhau giữa mùa tuyết muộn.

“Nếu số mệnh buộc người quên đi, ta sẽ khiến gió nhớ, khiến tuyết khắc lại hình bóng người.”

— Hàn Dịch


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×