Tuyết vẫn rơi. Câu nói ấy của Hàn Dịch như lưỡi dao lạnh lẽo, cứa sâu vào lòng A Lam.
Gió quét qua đỉnh núi, cuốn theo bông mai rụng, tan trong không trung. Nàng nhìn hắn rất lâu, giọng run rẩy:
“Ngươi... nói dối, đúng không?”
Hàn Dịch im lặng. Trong mắt hắn không có chối cãi, chỉ là thứ ánh sáng đục mờ, tựa tro tàn sau ngọn lửa lớn.
“Ngươi vì sao lại nói vậy?” — nàng khẽ hỏi, giọng nhỏ đến mức gió gần như cuốn đi.
“Vì đó là sự thật.” — Hắn ngẩng đầu, mắt hướng về phía chân trời phủ sương. “Ta từng có tất cả, và tự tay hủy đi tất cả.”
A Lam cắn môi, muốn hỏi, nhưng cổ họng nghẹn lại.
Hắn nhìn nàng, ánh mắt xa xăm: “Ngươi có biết cảm giác đó không? Khi một người trước mặt mình, ta biết rõ chỉ cần buông tay một chút, mọi thứ sẽ khác. Nhưng ta lại chọn siết chặt, để rồi đến khi mở tay, chỉ còn tro bụi.”
A Lam lặng thinh. Trong ánh nhìn ấy, có thứ gì đó khiến tim nàng nhói đau — vừa như thương hại, vừa như... sợ hãi.
“Ngươi… hối hận sao?”
“Không.” — Hắn nói, giọng bình thản đến đáng sợ. “Người đã chết, hối hận có ích gì? Ta chỉ… không ngờ mình vẫn còn nhớ.”
A Lam lùi một bước, như muốn tránh ánh nhìn đó. Tuy nhiên, khi thấy hắn quay đi, bóng lưng cô độc trong tuyết, nàng lại không đành.
“Vậy ngươi ở lại đây, là vì muốn quên?”
“Không.” — Hắn dừng chân. “Vì ta đã quên.”
Những ngày sau đó, A Lam không còn chủ động nói chuyện với Hàn Dịch. Nàng bận rộn chữa bệnh, bốc thuốc cho dân trong thôn. Còn hắn, vẫn lặng lẽ như trước, chỉ khác là ánh mắt đã sâu hơn, buồn hơn.
Dân làng bảo, có khi thấy hắn ngồi hàng giờ dưới gốc mai, chẳng nói chẳng cười, cứ nhìn hoa rơi.
Một lần, khi đi ngang qua, A Lam khẽ hỏi:
“Ngươi không lạnh à?”
“Lạnh.” — Hắn đáp gọn.
“Vậy sao còn ngồi?”
Hắn nhìn bông hoa trong tay: “Vì lạnh mới biết mình còn sống.”
A Lam định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ khẽ thở dài.
Tối ấy, nàng đang phơi thuốc ngoài hiên thì Hàn Dịch bước tới. Trên tay hắn là một chiếc gương đồng cũ.
“Này.” — Hắn đưa cho nàng. “Giúp ta xem thứ này.”
A Lam nhận lấy, lau nhẹ lớp bụi trên mặt gương. Kỳ lạ thay, khi ánh trăng chiếu xuống, mặt gương không phản chiếu hình bóng nàng, mà là… một đóa hoa mai đang rơi.
Nàng giật mình.
“Cái này…”
“Là vật cũ.” — Hắn nói khẽ. “Từng thuộc về nàng ấy.”
A Lam ngẩng lên, trong lòng có dự cảm chẳng lành. “Nàng ấy… là người ngươi giết?”
Hàn Dịch khẽ gật. “Ừ.”
“Ngươi giữ thứ này để làm gì?”
“Để nhớ rằng... ta từng có một đôi tay không xứng chạm vào người mình yêu.”
A Lam mím môi, không biết nói gì. Nàng khẽ chạm ngón tay lên mặt gương — nhưng vừa chạm, hình ảnh trong gương dao động.
Một thoáng ánh sáng lóe lên.
Cảnh tượng lạ hiện ra — giữa biển tuyết mênh mông, một nữ tử áo trắng đứng quay lưng. Mái tóc nàng dài đến thắt lưng, gió thổi tung, bông hoa mai vương trên vai.
A Lam sững sờ, tim đập loạn.
Người trong gương quay đầu lại — khuôn mặt ấy, đôi mắt ấy, lại giống nàng đến kinh ngạc.
Nàng buông tay, gương rơi xuống nền đất, phát ra tiếng choang!
Hàn Dịch lập tức quỳ xuống nhặt, nhưng ánh sáng trong gương đã vụt tắt.
A Lam lùi ra sau, giọng run run:
“Ngươi... ngươi cố tình làm vậy?”
“Không.” — Hắn khẽ nói. “Nhưng có lẽ, gương chỉ soi được điều người cầm muốn thấy.”
“Ta không muốn thấy!” — Nàng bật thốt.
Hàn Dịch im lặng. Gió đêm thổi qua, tuyết lại bắt đầu rơi. Ánh trăng phản chiếu trên mặt gương vỡ, sáng lạnh như dao.
“Ngươi là ai?” — A Lam khẽ hỏi, giọng nghẹn. “Thực ra ngươi là ai?”
Hắn mỉm cười, nụ cười như không chạm đến đáy mắt.
“Là kẻ đáng lẽ đã biến mất từ lâu.”
“Vậy tại sao ngươi còn ở đây?”
“Vì ta đã gặp lại nàng.” — Hắn nhìn nàng, ánh mắt sâu đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng. “Vì ngươi.”
Đêm đó, A Lam không ngủ được.
Hình ảnh trong gương cứ lặp đi lặp lại trong đầu nàng. Khuôn mặt kia, đôi mắt kia — nếu nói không phải nàng, thì còn ai?
Nàng ra sân, tuyết rơi ướt vai. Gốc mai trước nhà lặng lẽ nở, mùi hương nhè nhẹ trong gió lạnh.
Cô khẽ chạm vào cánh hoa, bỗng thấy tim mình nhói lên một cách vô cớ. Một đoạn ký ức mơ hồ hiện về — ánh sáng, máu, tiếng kiếm chạm, và giọng nam trầm ấm gọi tên nàng giữa biển tuyết.
“Thiên Lam…”
Nàng giật mình, lùi lại, hơi thở dồn dập.
Phía sau, tiếng cửa mở khẽ.
“Ngươi vẫn chưa ngủ?” — Hàn Dịch cất tiếng.
“Không.” — A Lam quay lại, giấu bàn tay run run. “Chỉ là… tuyết đẹp quá.”
“Ừ.” — Hắn tiến đến, đứng bên cạnh nàng. Hai người lặng nhìn hoa mai rơi.
“Mỗi khi tuyết rơi, ta đều nhớ nàng.” — Hắn nói khẽ, mắt không rời hoa. “Năm ấy, nàng chết trong tuyết.”
A Lam nuốt nước bọt, cổ họng nghẹn lại. “Ngươi… giết nàng vì sao?”
Hắn hít sâu, giọng nghẹn:
“Vì ta là đạo nhân trừ yêu, còn nàng... là yêu quái.”
A Lam sững sờ.
“Ngươi nói dối!” — Nàng bật lên. “Ngươi nhìn ta, ngươi thấy ta là yêu sao? Nàng ấy cũng là người!”
“Không.” — Hắn nhìn nàng, ánh mắt run rẩy. “Nàng ấy... nửa người nửa yêu. Còn ta, khi đó mù quáng tin vào giới luật, chém nàng để chứng minh đạo tâm. Nhưng khi lưỡi kiếm chạm vào người nàng, ta mới hiểu, ta đã tự giết chính mình.”
Lời hắn hòa vào gió đêm, buốt lạnh.
A Lam lùi lại, mắt đỏ hoe. “Ngươi nói... nàng chết trong tay ngươi?”
“Phải.”
“Vậy ngươi còn dám nhắc đến nàng trước mặt ta?”
“Bởi vì ta đã thấy nàng mỗi đêm trong mộng.”
Không khí lặng đi.
“Ngươi hận ta sao, Thiên Lam?” — Hắn hỏi khẽ.
A Lam run lên, gần như bật khóc. “Ta không phải nàng!”
“Ngươi nói đúng.” — Hắn cúi đầu, giọng khàn khàn. “Ngươi không phải. Nhưng cũng chẳng khác.”
Nàng quay lưng bỏ đi.
Hàn Dịch không ngăn, chỉ nhìn theo. Trong mắt hắn, tuyết phản chiếu ánh trăng — một màu trắng đến tuyệt vọng.
Khi cánh cửa đóng lại, hắn khẽ ngồi xuống bậc thềm, bàn tay vẫn cầm mảnh gương vỡ. Ánh sáng trong gương lại chập chờn, và trong khoảnh khắc ấy, bóng một người con gái áo trắng hiện ra, mỉm cười buồn bã:
“Ngươi vẫn chưa quên được ta, phải không?”
Hắn khép mắt, giọng khàn khàn:
“Không. Ta chỉ đang cố sống như thể ta đã quên.”
Một cơn gió mạnh thổi qua, bông hoa mai cuối cùng rơi xuống lòng bàn tay hắn. Hắn siết chặt, máu rỉ ra từ kẽ tay.
“Nếu có kiếp sau,” — hắn thì thầm — “ta nguyện đổi nửa đời đạo tâm, chỉ để nàng sống thêm một mùa tuyết nữa.”
Ngoài kia, tuyết vẫn rơi, gió vẫn hát.
Còn trong lòng hắn, một vết thương không bao giờ liền lại.