trước khi ta quên người

Chương 15: Huyết Ấn Tuyết Liên


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, tuyết đã ngừng rơi. Ánh mặt trời yếu ớt rọi qua đỉnh núi, làm tan đi từng mảng băng trên mái hiên.

A Lam mở cửa, khẽ giật mình. Trước sân, Hàn Dịch đang quỳ. Tuyết quanh hắn tan thành nước, ngấm ướt vạt áo, nhưng người vẫn bất động. Trước mặt hắn là bông tuyết liên hiếm thấy — trắng tinh, cánh hoa mỏng như sương, tỏa ra luồng khí lạnh lẽo mà thanh khiết đến lạ thường.

Nàng bước đến, cất giọng khàn khàn:

“Ngươi… quỳ từ khi nào?”

“Đêm qua.” — Hắn đáp nhẹ.

“Ngươi điên sao?” — Nàng cau mày, “Trời lạnh như vậy—”

Hắn ngẩng đầu, đôi mắt sâu hoắm, giọng khàn khàn:

“Ngươi từng hỏi ta, vì sao còn ở lại. Hôm nay ta có câu trả lời.”

A Lam im lặng.

Hắn rút ra con dao nhỏ, lưỡi thép lạnh sáng loáng.

“Ngươi làm gì đó?”

“Dùng máu để ấn chú.” — Hắn đáp, giọng trầm thấp như gió chạm đá. “Tuyết liên này... là linh vật chỉ nở một lần trong trăm năm. Nó có thể giải lời nguyền trong gương — nếu người nắm giữ chịu đánh đổi.”

A Lam nhíu mày: “Đánh đổi gì?”

Hắn mỉm cười, nụ cười nhạt đến mức khiến nàng sợ hãi.

“Là ký ức.”

“Không được!” — Nàng hét lên, bước tới giữ lấy tay hắn. “Ngươi điên rồi sao?!”

Hắn nhìn nàng, ánh mắt đầy bình thản: “Nếu ta quên, có lẽ mới thật sự buông được.”

“Ngươi muốn quên ta?” — Lời vừa thốt ra, A Lam cứng người, nhận ra tim mình nhói lên.

Hàn Dịch khẽ khựng lại, nhưng rồi chỉ mỉm cười:

“Không phải ngươi, mà là nàng.”

Hắn nói xong, vung dao — máu đỏ tươi nhỏ xuống tuyết, hòa vào cánh hoa tuyết liên trắng tinh.

Ánh sáng bừng lên.

Gió lạnh quét qua, cuốn theo hàng ngàn cánh hoa li ti. A Lam bị đẩy lùi, tấm áo mỏng bay phần phật.

Trước mặt nàng, Hàn Dịch ngồi yên, máu từ tay chảy xuống như mạch nước đỏ. Cánh hoa tuyết liên hấp thụ giọt máu, dần đổi màu — từ trắng sang hồng nhạt, rồi đỏ thẫm.

Ánh sáng lóe rực lên lần nữa, rồi tan biến.

Sau cơn chấn động, mặt đất trở nên tĩnh lặng. Hàn Dịch ngã xuống, môi tím tái.

A Lam vội chạy đến đỡ hắn, lo lắng:

“Hàn Dịch! Ngươi sao rồi?! Mau tỉnh lại!”

Hắn mở mắt, nhìn nàng — ánh nhìn lạ lẫm, xa lạ đến lạnh người.

“Ngươi… là ai?”

Câu nói ấy như một nhát dao đâm thẳng vào tim nàng.

“Ngươi... không nhớ ta?”

Hắn khẽ lắc đầu, nở nụ cười hờ hững:

“Ta... không biết mình là ai, cũng không biết ngươi là ai. Chỉ biết, có gì đó... trong lòng đau lắm.”

A Lam siết chặt tay hắn, nước mắt trào ra.

“Ngươi ngốc quá...” — Nàng thì thầm. “Đã nói là không cần quên...”

“Ta... xin lỗi.” — Hắn đáp khẽ, dù chẳng rõ mình đang nói với ai.

Ba ngày sau, Hàn Dịch vẫn chưa rời khỏi giường. Vết thương đã lành, nhưng đôi mắt hắn vẫn trống rỗng, như một người vừa rơi khỏi giấc mộng dài.

A Lam ở bên chăm sóc, dặn dò từng chút. Mỗi khi nhìn hắn, nàng lại thấy nhói lòng — người trước mắt vẫn là hắn, nhưng ánh nhìn đã khác.

Đêm thứ ba, nàng thức trắng, thắp ngọn đèn dầu, đặt chiếc gương vỡ lên bàn.

Ánh sáng từ gương chập chờn — trong thoáng chốc, bóng hình người con gái áo trắng lại hiện ra.

A Lam nhìn nàng, hỏi nhỏ:

“Ngươi... là ai?”

Người trong gương mỉm cười, giọng nhẹ như gió:

“Là ngươi.”

A Lam lùi lại, tim đập mạnh.

“Không thể nào...”

“Ngươi chính là ta — phần hồn còn sót lại sau khi bị hắn chém đứt.”

A Lam choáng váng, gần như ngã quỵ.

“Không... ta là người phàm, ta không phải yêu!”

“Ngươi không phải, nhưng ta là. Và ngươi... là nửa còn lại của ta.”

“Không...” — nàng ôm đầu, cố trấn tĩnh, “Không thể nào...”

Giọng nói trong gương càng lúc càng nhỏ:

“Huyết ấn tuyết liên không chỉ xóa ký ức của hắn... mà còn đánh thức linh hồn ta trong ngươi. Một khi hợp nhất, ngươi sẽ nhớ tất cả.”

“Không! Ta không muốn!” — A Lam hét lên, ném chiếc gương xuống đất.

Tiếng gương vỡ vang vọng trong căn nhà nhỏ.

Ngay lúc ấy, Hàn Dịch bật dậy, chạy vào, mắt hoang mang:

“A Lam?! Chuyện gì vậy?”

Nàng quay lại, nước mắt lăn dài.

“Hàn Dịch...” — giọng nàng run rẩy — “Ngươi có thật sự muốn quên không?”

Hắn sững người, không hiểu. “Ta... không biết.”

A Lam tiến đến, tay run run chạm vào mặt hắn.

“Vậy để ta nhớ thay cho ngươi.”

Trước khi hắn kịp phản ứng, nàng đặt tay lên trán hắn, niệm chú cổ. Ánh sáng đỏ từ lòng bàn tay lan ra, chiếu rực khắp phòng.

“Ngươi đang làm gì?!” — Hắn hoảng hốt.

“Trao lại ký ức.” — Nàng khẽ nói, giọng lạc đi trong tiếng gió. “Thứ ngươi quên, ta sẽ giữ. Thứ ta chưa biết, ngươi sẽ thấy.”

Ánh sáng bùng nổ.

Cảnh vật xung quanh biến mất — chỉ còn họ đứng giữa biển tuyết trắng vô tận.

Trong ảo cảnh ấy, Hàn Dịch thấy chính mình của nhiều năm trước: áo đạo nhân trắng, tay cầm kiếm, đứng giữa rừng tuyết. Trước mặt hắn là một cô gái — chính là nàng, Thiên Lam, đang quỳ giữa tuyết, máu chảy từ khóe môi, ánh mắt vẫn hiền hòa.

“Nếu có kiếp sau,” — nàng nói, “ta chỉ mong ngươi đừng là đạo, ta đừng là yêu.”

Hắn hét lên, nhưng tiếng không phát ra.

Kiếm trong tay hắn khi ấy giơ lên, rồi hạ xuống. Một đường sáng xé toang tuyết trắng.

Máu nhuộm đỏ cả đất trời.

“Không!” — Hắn gào, nhưng tất cả đã muộn.

Cảnh tượng tan biến, chỉ còn bóng A Lam đứng đối diện hắn, ánh mắt chan chứa buồn đau.

“Ngươi đã thấy rồi, phải không?” — nàng hỏi.

“Ta...” — Hắn run giọng, “Ta đã giết nàng... là thật?”

“Phải.” — Nàng khẽ gật. “Nhưng ngươi cũng chết theo trong khoảnh khắc đó.”

Hắn quỳ xuống, tay siết chặt tuyết lạnh. “Ta đáng chết...”

A Lam cúi xuống, nắm lấy tay hắn.

“Không ai đáng chết cả. Chỉ là… chúng ta đã sống sai thời.”

Gió tuyết thổi mạnh, bao phủ hai người.

“Nếu lần này được chọn lại,” — nàng nói khẽ — “ta nguyện làm người, ngươi đừng tu đạo. Chúng ta chỉ cần sống như hai kẻ phàm, cùng ngắm tuyết rơi.”

Hắn nhìn nàng, giọng khàn khàn:

“Nhưng lần này... ngươi có còn ở lại không?”

Nàng mỉm cười, nước mắt long lanh:

“Nếu tuyết liên nở lần nữa, ta sẽ đến.”

Lời nói vừa dứt, thân ảnh nàng tan dần theo gió. Ánh sáng vụt tắt.

Khi Hàn Dịch mở mắt, chỉ còn lại căn phòng trống. Bên ngoài, tuyết rơi lặng lẽ. Trên bàn, bông tuyết liên đỏ thẫm nở rộ — rồi tan biến thành tro bụi.

Hắn khẽ gọi:

“A Lam...”

Không ai đáp lại.

Hắn đi ra sân, ngẩng đầu nhìn trời. Trên không trung, tuyết rơi lặng lẽ, nhưng giữa muôn ngàn bông trắng ấy, một cánh đỏ rực rỡ bay qua — rồi tan ra trong gió, tựa như nụ cười cuối cùng của nàng.

Hàn Dịch khép mắt, giọng khẽ run:

“Kiếp này, ta tu đạo… chỉ để đợi một người phàm.”

Tuyết phủ kín thềm, gió rét cắt da, mà hắn vẫn đứng mãi, như chờ một lời hẹn không bao giờ trở lại.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×