Ánh sáng sớm rọi qua rèm trúc.
Thiên Lam mở mắt.
Nàng nghe tiếng chuông Tử Vân Sơn vọng lại xa xa, hòa cùng tiếng gió như lời kinh cổ xưa.
Trên bàn là chén trà nguội, bên cạnh là quyển kinh tu hành mở dở.
Tất cả quen thuộc đến mức khiến nàng hoang mang — như thể đã sống ở đây từ rất lâu, nhưng trong lòng lại trống rỗng, hệt một trang giấy bị xé đi phần quan trọng nhất.
Nàng sờ lên cổ.
Viên Hộ Linh Châu đã vỡ đôi, chỉ còn mảnh nhỏ lạnh buốt.
“Sư tôn đã nói, linh hồn ta bị chia làm hai...”
Giọng nói ấy vang lên trong tâm trí nàng, dù ký ức đã bị phong ấn, nhưng mảnh tàn của quá khứ vẫn len lỏi giữa từng nhịp tim.
Ba ngày trôi qua.
Thiên Lam không rời khỏi Tử Vân Điện.
Hằng ngày nàng tụng kinh, luyện pháp, làm việc như một đệ tử ngoan, nhưng mỗi khi nhắm mắt, trong đầu lại hiện ra một đôi mắt đỏ rực — lạnh lẽo, đau thương, và nụ cười tan vỡ.
Đêm xuống, nàng không ngủ.
Tiếng mưa rơi trên mái ngói, tiếng gió rít qua hành lang.
Trong tấm gương đồng, phản chiếu một bóng người mờ ảo — chính là nàng, nhưng lại mỉm cười trong khi nàng không hề cười.
“Ngươi vẫn nhớ ta sao, Thiên Lam?”
Giọng nói đó vang lên khẽ khàng, như gió lướt qua cổ.
Thiên Lam giật mình, bàn tay siết chặt mép áo.
“Ngươi là ai?”
“Ta là phần ngươi đã quên.
Phong ấn của hắn... không giữ được lâu đâu.”
“Câm miệng.”
“Ngươi có thể xua ta, nhưng ngươi không thể xua chính mình.”
Mặt gương khẽ rung, trên đó xuất hiện một vệt đỏ — như máu nứt ra từ trong.
Thiên Lam lùi lại, tim đập dồn dập.
“Hắn nghĩ quên đi là cứu rỗi,
nhưng hắn đâu hiểu, mỗi lần ngươi mở mắt, ta lại thức dậy trong cơn đau của ngươi.”
Nàng run giọng: “Ngươi muốn gì?”
“Ta muốn ngươi nhớ lại.
Nhớ vì sao ngươi chết.
Nhớ vì sao hắn không dám yêu.”
Tiếng chuông canh ba vang lên, đánh tan bóng gương.
Thiên Lam ngã khuỵu xuống đất, hơi thở gấp gáp.
Một giọt máu rơi từ mũi xuống tay — vết ấn trên ngực nàng lại sáng lên.
Ánh đỏ lan ra từng mạch máu, chạm đến linh hồn.
“Không... không được... Sư tôn đã nói, nếu phong ấn vỡ...”
“...ngươi sẽ chết.”
Âm thanh ấy vang vọng như một tiếng cười chua chát trong đầu.
Sáng hôm sau, Linh Chi đến thăm, thấy sắc mặt Thiên Lam tái nhợt thì hoảng:
“Lam tỷ, muội thấy người dạo này rất khác. Cứ như không ngủ mấy đêm liền.”
“Không sao.” – Thiên Lam cười nhẹ, cố che đi vết nứt đỏ đang hiện mờ dưới cổ áo.
Linh Chi vẫn không yên tâm.
“Tối qua đỉnh núi có tia sét đỏ, mấy trưởng lão bảo là điềm xấu. Sư tôn chưa nói gì sao?”
Thiên Lam khẽ lắc đầu.
“Người... đang bế quan.”
Bế quan — nhưng nàng biết rõ, Hàn Dịch không hề ở trong đại điện.
Từ sau đêm phong ấn, hắn biến mất, chỉ để lại một phong thư niêm phong bằng linh lực, nàng không dám mở.
Chiều hôm đó, trong khi dọn tủ gỗ cũ, Thiên Lam phát hiện một hộp ngọc khắc phù trận.
Khi mở ra, bên trong là mảnh gương vỡ — chính là phần còn sót lại của gương máu nàng từng thấy.
Ánh đỏ hắt ra, phản chiếu lên trán nàng.
Nàng nghe thấy tiếng tim mình đập dồn, rồi tiếng ai đó gọi nhỏ:
“Lam...”
Nàng run rẩy, thì thấy người trong gương là Hàn Dịch — nhưng không phải dáng vẻ lạnh lùng thường thấy, mà là một người đàn ông bị máu nhuộm khắp người, đôi mắt tràn đầy thống khổ.
“Lam, đừng tìm ta.”
“...Sư tôn?”
“Nếu ngươi mở phong ấn, thiên đạo sẽ hủy cả hai ta.”
“Người đang ở đâu?”
“Đừng tìm...”
Hình ảnh tan biến như sương, chỉ còn lại tiếng vang lặp đi lặp lại trong tâm trí.
Nàng ngồi sụp xuống, nước mắt rơi.
“Người nói ta phải quên, nhưng chính người... chưa từng buông.”
Đêm đến, sấm chớp rạch ngang trời.
Tử Vân Sơn rung chuyển, linh lực trong không khí trở nên hỗn loạn.
Các đệ tử chạy tán loạn, người người nói về thiên dị tượng – phong ấn sư tôn bị phá.
Thiên Lam lao ra khỏi phòng, áo choàng tung bay.
Trên đỉnh núi, mây đen cuồn cuộn, giữa không trung xuất hiện một vòng sáng đỏ – linh trận cổ đại đang tự mở.
Hàn Dịch đứng trong tâm trận, máu chảy từ miệng, ánh mắt vẫn bình thản như băng.
Khi thấy Thiên Lam, hắn khẽ mím môi:
“Ngươi không nên lên đây.”
“Người định làm gì?”
“Phong ấn lại phần linh hồn còn sót. Chỉ cần vậy, ngươi sẽ an ổn.”
“Không! Người đã nói dối ta một lần, còn muốn dối lần nữa sao?”
Hắn siết chặt pháp ấn, ánh sáng từ trận pháp bừng lên, ép nàng lùi lại.
Nhưng Thiên Lam bước thẳng vào giữa trận, ánh linh lực xé da nàng rát bỏng.
“Ngươi điên rồi sao?!”
“Người dạy ta rằng đạo tu không sợ sinh tử, nhưng người lại sợ mất ta đến mức chối bỏ cả đạo.”
Hàn Dịch khựng lại.
Mắt hắn run nhẹ.
Thiên Lam ngẩng đầu, ánh sáng đỏ phản chiếu trong mắt nàng, giọng nghẹn mà vững:
“Ta muốn nhớ lại.
Dù có chết, ta cũng muốn biết vì sao ta yêu người.”
Ánh sáng bùng nổ.
Trận pháp vỡ vụn, mảnh gương trong tay nàng văng lên, hòa cùng máu và linh lực.
“Ngươi không hiểu! Nếu ngươi nhớ lại, ngươi sẽ tan biến!”
“Vậy để ta tan ngay trước mắt người, để người biết, có kẻ yêu người đến mức dám biến mất.”
Tiếng nổ chấn động toàn sơn.
Ánh sáng đỏ bao trùm mọi thứ.
Trong khoảnh khắc, Thiên Lam cảm nhận linh hồn mình tách đôi rồi lại hợp.
Một dòng ký ức ào đến như nước vỡ đê:
Họ từng đứng dưới hoa đào.
Nàng ngẩng đầu, nói rằng muốn theo hắn suốt đời.
Hắn cười, chạm nhẹ trán nàng: “Ta là sư tôn của ngươi.”
Nàng đáp: “Cũng là người trong lòng ta.”
Rồi máu, gươm, và câu nói cuối cùng: “Nếu có kiếp sau, đừng nhớ ta.”
Thiên Lam ngã xuống.
Hàn Dịch lao tới, ôm lấy nàng giữa biển ánh sáng.
Máu từ ngực nàng rỉ ra, hòa cùng vết ấn đã biến mất.
“Ngươi... đã nhớ hết rồi sao?”
Nàng khẽ gật đầu, môi run run:
“Người từng hỏi, ký ức đáng sợ đến mức nào.
Giờ ta biết — đáng sợ nhất không phải nhớ, mà là quên.”
Hắn run rẩy, nắm chặt tay nàng.
“Ta đã cố giữ ngươi lại... nhưng ta sai rồi.”
Nàng cười, ánh mắt trong veo như ngày đầu tiên lên núi:
“Không, người đúng... chỉ là ta không nghe lời.”
“Lam...”
“Ta ở đây, sư tôn.”
Ánh sáng dần tan.
Gió ngừng thổi, mây ngừng cuộn.
Thiên Lam khẽ nhắm mắt, linh hồn nàng dần mờ đi như sương tan giữa bình minh.
Một tiếng gọi xé lòng vang lên giữa không gian trống rỗng:
“Thiên Lam!”
Nhưng nàng không đáp nữa.
Ba ngày sau.
Trên Tử Vân Sơn, gió lại thổi qua hàng trúc.
Trên bậc đá, một người mặc áo trắng ngồi lặng, trong tay nắm mảnh ngọc vỡ.
Hàn Dịch không ăn, không ngủ.
Mỗi sáng, hắn chỉ nhìn về hướng đông, nơi từng có người gọi hắn là sư tôn.
Các đệ tử nói, mỗi khi gió nổi, họ nghe thấy tiếng đàn yếu ớt từ ngọn núi ấy —
bản nhạc chưa từng có trong sách vở, chỉ mang tên “Trước khi ta quên người.”