Giữa trời đất mênh mang, gió không còn hướng, sương không còn màu.
Một mảnh linh hồn lặng lẽ trôi giữa tầng không, mong manh như ánh lửa trong gió.
Không còn đau đớn, không còn nước mắt — chỉ còn cảm giác trống rỗng vô tận.
“Đây là đâu?”
Âm thanh vang lên trong hư vô, không ai đáp.
Bên dưới là biển sương trắng vô biên, phía trên là vòm trời đen đặc như mực.
Mảnh hồn ấy dần ngưng tụ lại thành hình người — là Thiên Lam.
Nàng không còn thân xác, chỉ là linh thể mờ nhạt, nhưng đôi mắt vẫn trong như trước, chứa một nỗi yên lặng đau đớn.
“Ta... vẫn tồn tại sao?”
Một luồng sáng nhẹ hiện ra trước mặt — là hình bóng một người áo trắng, nụ cười ấm như nắng.
Không phải Hàn Dịch, mà là Vong Linh Sứ, kẻ trông coi cửa luân hồi.
“Ngươi không nên ở đây, linh hồn đã tách, nhưng vẫn chưa chịu rời.”
“Ta... không thể đi. Ta còn việc chưa làm xong.”
“Ngươi đã chết. Mọi dây dưa nên kết thúc ở khoảnh khắc đó.”
“Nhưng ký ức vẫn ở lại.
Nếu quên, ai sẽ nhớ hắn?”
“Nhớ... để làm gì?”
Thiên Lam cười nhạt:
“Để biết rằng, từng có một người khiến ta cam lòng hóa tro.”
Vong Linh Sứ lặng đi.
Sau một hồi, hắn nói:
“Nếu linh hồn mang chấp niệm, sẽ bị gió luân hồi xé nát.
Một khi tan rã, ngươi vĩnh viễn không thể đầu thai.”
“Ta không sợ.”
“Ngươi điên rồi sao, đệ tử Tử Vân?”
“Không.” – Nàng khẽ nhắm mắt, giọng như thì thầm – “Ta chỉ là một kẻ yêu sai.”
Làn gió lạnh quét qua.
Vong Linh Sứ nhìn nàng thật lâu rồi than khẽ:
“Nếu đã chọn, ta sẽ cho ngươi một cơ hội.
Ở tầng Linh Giới, có Thụ Ký Linh — cây lưu ký ức.
Nếu ngươi tìm được nó, có thể giữ lại chút hồn niệm.
Nhưng hãy nhớ: mỗi ký ức giữ lại, sẽ xóa đi một phần tồn tại.”
“Ta hiểu.”
“Ngươi sẽ biến mất từng chút, cho đến khi không còn gì ngoài ký ức hắn.”
“Đó là điều ta muốn.”
Cánh cửa sáng mở ra.
Thiên Lam bước vào.
Trước mắt nàng là Linh giới – nơi không có ngày đêm, chỉ có những mảnh hồn phiêu lạc như sao vụt qua bầu trời tím.
Trên con đường trải sương, những linh thể vô danh đi qua nàng, ai cũng trống rỗng, ai cũng im lặng.
Thiên Lam lần theo ánh sáng mờ, tìm đến một cánh rừng.
Giữa rừng ấy, mọc một cây khổng lồ, rễ đan thành dòng suối, cành vươn đến tận chân mây.
Từng chiếc lá phát sáng mờ ảo, mỗi chiếc là một đoạn ký ức của ai đó từng yêu, từng hận.
“Thụ Ký Linh...”
Nàng khẽ bước đến.
Trên thân cây có hàng ngàn vết khắc, mỗi vết khắc là tên một người đã biến mất khỏi thế gian.
“Muốn giữ lại ký ức ư?” – một giọng nói vang lên.
Một nữ linh bước ra từ trong thân cây, tóc dài chạm đất, mắt không có tròng, chỉ phản chiếu ánh sáng.
“Ký ức không phải để giữ, mà để quên.
Người muốn làm trái quy luật sao?”
Thiên Lam cúi đầu:
“Ta chỉ muốn nhớ một người.
Không cầu hồi sinh, không cầu báo oán, chỉ xin... đừng quên mất hắn.”
“Nếu ta giúp ngươi, ngươi sẽ trả giá bằng gì?”
“Bằng phần linh hồn còn lại.”
Nữ linh khẽ cười, giọng như gió:
“Thế gian chưa từng có kẻ nào dám nói nhẹ linh hồn của mình đến vậy.
Nhưng... được.
Hãy chạm vào thân cây.”
Thiên Lam đặt tay lên thân cây.
Một luồng sáng bao quanh nàng, hút vào từng sợi hồn khí.
Hình ảnh tràn về — quá khứ, lời hứa, ánh mắt, nụ cười, máu, và kết thúc.
“Hàn Dịch...”
Nước mắt nàng rơi xuống thân cây, tan thành ánh sáng.
Nữ linh nói khẽ:
“Từ nay, ký ức ấy thuộc về cây, không thuộc về ngươi.
Khi người hắn gọi tên ngươi trong mộng, gió sẽ mang đến cảm giác đau nơi tim.
Khi hắn chạm vào gió, ngươi sẽ được thức dậy.”
“Thức... dậy?”
“Nếu hắn vẫn còn nhớ.”
Ánh sáng vụt tắt.
Thiên Lam ngã xuống, linh thể gần như tan biến.
Trong khoảnh khắc ấy, nàng nghe thấy tiếng chuông xa xăm — tiếng chuông Tử Vân Sơn.
“Hàn Dịch... đừng quên ta.”
Tử Vân Sơn.
Bầu trời ảm đạm suốt bảy ngày.
Hàn Dịch đứng trước mộ bia trống, gió thổi tung tà áo trắng.
Trên bia không khắc tên, bởi hắn không dám viết — viết ra sẽ hóa thành sự thật, rằng nàng đã thực sự rời đi.
Tử Nham đến sau lưng, cúi đầu:
“Sư tôn, phong ấn đã ổn định. Nhưng linh lực của người đang cạn dần.”
“Không sao.” – Hắn khẽ nói – “Chỉ cần ta còn nghe thấy tiếng gọi của nàng.”
Tử Nham nhìn trời, giọng nghẹn:
“Người ấy... thật sự đã tan biến sao?”
Hàn Dịch không đáp.
Hắn rút trong tay áo ra một mảnh gương vỡ — thứ Thiên Lam từng nắm khi linh hồn hợp nhất.
Mảnh gương phản chiếu bóng hắn, nhưng trong thoáng chốc, ánh mắt trong gương lại là ánh mắt của nàng.
“Sư tôn...”
Hắn khẽ run, bước lùi một bước.
“Lam?”
Không có tiếng đáp, chỉ là làn gió nhẹ lướt qua, mang theo hương hoa ngọc lan nàng thích.
Đêm đến.
Hàn Dịch ngồi bên bàn, trước mặt là bức tranh dở dang — một cô gái áo lam, tay cầm trâm bạc.
Mỗi nét vẽ, hắn đều run tay.
Một giọt máu rơi lên giấy, hòa cùng màu mực.
Hắn khẽ nói:
“Ta đã giữ lời, không quên ngươi.”
Bỗng, một luồng gió nhẹ thổi qua.
Ngọn đèn lay động, tờ giấy khẽ run.
Trong ánh sáng chập chờn, giọng nói trong trẻo vang lên, mờ ảo mà thân thuộc:
“Ta biết.”
Hắn ngẩng đầu, nhưng không ai ở đó.
Chỉ có ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, tạo hình một bóng dáng mờ nhạt đang đứng giữa đêm.
“Lam...”
“Đừng gọi ta bằng giọng đau như thế nữa.”
“Ngươi...”
“Ta không còn là ta trước kia.
Ta chỉ là phần ký ức mà ngươi chưa chịu buông.”
Hắn bước đến gần, bàn tay run run, nhưng chạm vào chỉ là khoảng không.
“Ngươi... có đau không?”
“Không.
Vì nơi không có người, cũng chẳng còn đau.”
“Vậy sao ta vẫn thấy tim mình rách nát mỗi lần gió nổi?”
“Vì ngươi còn sống.”
Gió thổi mạnh, đèn vụt tắt.
Trong bóng tối, chỉ còn lời thì thầm:
“Nếu có một ngày gió dừng, hãy tìm đến nơi có cây nở hoa trong tuyết.
Ở đó, ta sẽ đợi.”
Rạng sáng, Hàn Dịch tỉnh dậy giữa bàn vẽ.
Tờ giấy trước mặt đã bị gió cuốn, nhưng trên bàn còn sót lại một cánh hoa trắng — hoa linh lan, loài chỉ mọc ở Linh giới.
Hắn khẽ siết nó trong tay, ánh mắt sâu không thấy đáy.
“Linh giới...”
Ánh sáng đầu ngày chiếu qua song cửa, rọi lên gương mặt hắn, mệt mỏi nhưng kiên định.
Tử Nham bước vào, vừa định nói thì Hàn Dịch đã mở lời:
“Chuẩn bị hành trang. Ta muốn đi xuống Linh giới.”
“Sư tôn... nơi đó chỉ có hồn phách, người không thể đặt chân—”
“Ta biết.” – Hắn ngắt lời, giọng nhẹ mà chắc – “Nhưng nàng đang đợi.”
Khi người sống bước vào cõi hư không,
Gió sẽ hỏi: vì sao ngươi đến?
Nếu câu trả lời là “vì người ta yêu”,
gió sẽ mở đường.