Tử Vân Sơn sáng hôm ấy chìm trong một lớp sương bạc, dày đến mức che khuất cả những bậc đá cũ kỹ dưới chân.
Tiếng chuông sớm ngân dài, vang vọng giữa không gian yên lặng.
Trên bậc thềm cao nhất, Hàn Dịch khoác y bào trắng, đứng im trước chính điện, tay cầm một quyển trục màu vàng đã phủ bụi.
Trục ấy là “Linh Giới Chi Đồ” – vật cấm mà chỉ người giữ chức chưởng môn mới có quyền biết đến.
Tử Nham bước đến, ánh mắt mang theo nỗi lo không giấu nổi.
“Sư tôn… người thật định đi sao? Một khi bước vào Linh giới, sẽ không còn đường về.”
Hàn Dịch không đáp.
Hắn mở quyển trục, luồng linh khí xanh nhạt tràn ra, tạo thành hình ảnh một vùng mờ mịt tựa hư không.
Giọng hắn khẽ mà chắc:
“Người đã từng ở đó… giờ ta cũng phải đến.”
Tử Nham siết tay:
“Nhưng nàng đã hóa linh! Thứ người gặp, có khi chỉ là mảnh ảo niệm – chẳng phải nàng thật sự!”
Hàn Dịch khẽ cười, nụ cười chứa một tầng bi ai mệt mỏi:
“Dù chỉ là ảo niệm… ta cũng muốn biết vì sao hồn nàng vẫn chưa yên.”
Hắn cầm lấy linh thạch âm dương, ấn mạnh vào giữa trán, linh khí lan khắp thân.
Ánh sáng trắng bừng lên, thổi tung cả rèm cửa và bụi thời gian.
“Mở – Linh Vực môn!”
Một luồng sáng đen bạc nứt giữa không trung, như khe hở của thực tại.
Gió lạnh từ đó ập ra, mang theo tiếng gào của hàng vạn linh hồn lạc lối.
Tử Nham lao đến định ngăn, nhưng bị lực chấn đẩy bật ra.
“Người không được—!”
Hàn Dịch quay lại, ánh mắt nhìn đệ tử mình một thoáng dịu dàng:
“Giữ Tử Vân Sơn cho tốt. Nếu ta không về, hãy đốt bức tranh trong thư phòng.”
Rồi không nói thêm lời nào, hắn bước vào.
Cánh cửa khép lại, để lại sau lưng chỉ còn gió và tiếng chuông ngân.
Bóng tối nuốt chửng hắn.
Không có trọng lực, không có âm thanh, chỉ có cảm giác như bị kéo rách giữa muôn nghìn tầng gió.
Hắn không biết mình rơi bao lâu, chỉ đến khi đầu ngón tay chạm vào mặt đất lạnh như băng, mới biết đã đến nơi.
Trước mắt là một thế giới lạ lẫm — đất bạc, trời tím, và vô số mảnh linh quang trôi nổi như đom đóm.
Mỗi linh quang là một mảnh ký ức của ai đó đã mất.
Hắn đứng dậy, tay đặt lên thanh kiếm bên hông, linh khí trong người dần tan loãng.
Nơi đây, pháp lực không thể vận hành như nhân giới — vì đây là cõi của linh, không phải người.
“Thiên Lam...”
Tên ấy vừa thoát khỏi môi, một luồng gió lạnh lập tức quấn quanh.
Từ giữa biển sương, hàng trăm linh thể bay lượn, ánh mắt trống rỗng, làn da mờ ảo.
Chúng thì thầm cùng một câu, rền rĩ:
“Người tìm kẻ đã quên ngươi sao…?”
“Người tìm kẻ không còn nhớ sao…?”
Hàn Dịch siết chuôi kiếm, hơi thở ổn định, giọng trầm thấp:
“Dù nàng không nhớ, ta vẫn phải tìm.”
Ánh sáng tím nhạt từ kiếm tỏa ra, đẩy lùi linh thể.
Hắn bước đi giữa rừng linh quang, mỗi bước in lên mặt đất lại tan biến vào sương.
Xa xa, một dòng suối ánh bạc hiện ra, chảy ngược lên trời.
Giữa lòng suối ấy, có một cây cổ thụ khổng lồ mọc đơn độc — thân phủ rêu tím, rễ tỏa ánh sáng.
Hắn nhận ra — đó là Thụ Ký Linh, nơi lưu giữ ký ức linh hồn.
Một cơn gió lạnh lướt qua, tiếng đàn khe khẽ vang lên, tựa tiếng tơ chạm giữa không trung.
Hắn ngẩng đầu — thấy một bóng người đứng bên kia suối.
Áo lam nhẹ, tóc dài bay trong gió, bóng dáng mờ như sương — nhưng chính là Thiên Lam.
Hàn Dịch không thở nổi trong khoảnh khắc đó.
Hắn bước tới, nước suối cuộn quanh chân như cản lại.
“Lam!”
Nàng quay lại.
Ánh mắt nàng trong veo, không một tia nhận ra.
“Ngươi… là ai?”
Tim hắn siết chặt.
“Là ta.”
Nàng mỉm cười, nụ cười dịu mà xa lạ.
“Ngươi tìm sai rồi. Ta chỉ là một mảnh linh niệm còn sót lại.
Người ngươi tìm… đã hóa vào cây này rồi.”
Hắn lắc đầu, bước thêm một bước, nước suối ánh bạc lạnh thấu xương.
“Ta không tin. Nếu là mảnh linh niệm, vì sao ta vẫn nghe tiếng nàng gọi trong mộng?”
Nàng lặng đi một hồi, khẽ đáp:
“Vì ngươi chưa quên.”
“Ta không thể quên.”
“Nhưng ta thì có.”
Giọng nàng nhẹ như hơi sương, nhưng đâm thẳng vào tim hắn.
Hắn nhìn sâu vào đôi mắt nàng, thấy trong đó là vô tận yên tĩnh — không còn lửa, không còn lệ, chỉ còn hư vô.
“Ngươi… không còn nhớ gì sao?”
Thiên Lam cúi đầu, ngón tay mảnh khảnh chạm nhẹ vào mặt nước.
Từng lớp ánh sáng lan ra, hiện lên hình ảnh một người nam áo trắng ôm lấy nữ nhân giữa mưa máu.
Nàng khẽ nói:
“Ta nhớ... nhưng ký ức ấy không thuộc về ta.
Nó chỉ là dấu vết của một linh hồn đã mất.”
Hàn Dịch im lặng.
Hắn biết, đó là hình ảnh lúc nàng tan biến — và hắn, là kẻ đã tự tay đưa nàng vào kết cục đó.
Gió từ Linh giới thổi qua, khiến những mảnh linh quang lấp lánh quanh họ.
Thiên Lam nhìn hắn, giọng buồn như cơn mưa đầu thu:
“Ngươi không nên đến đây.
Người sống bước vào Linh giới sẽ khiến cả hai giới đảo lộn.”
“Ta không quan tâm.”
“Ngươi điên rồi sao?”
“Điên cũng được, miễn là có thể nhìn thấy nàng lần nữa.”
Ánh mắt họ chạm nhau, giữa hư vô dường như có một ngọn lửa bừng lên — vừa ấm, vừa đau.
Nàng chậm rãi bước lại gần, cách hắn chỉ một cánh tay.
“Ngươi không biết hậu quả đâu, Hàn Dịch.
Nếu ngươi cứ ở lại, ta sẽ tan.”
Hắn nắm lấy bàn tay mờ ảo kia — xuyên qua, nhưng vẫn cố siết.
“Nếu tan cùng nhau, ta cũng không sợ.”
Ánh sáng quanh họ chấn động mạnh.
Cây Ký Linh rung lên, hàng vạn ký ức bay loạn như sao rơi.
Từ xa, tiếng của Vong Linh Sứ vọng lại:
“Ngươi dám phá giới! Người sống chạm hồn chết, Linh giới sẽ sụp đổ!”
Thiên Lam nhìn hắn, ánh sáng trong mắt bừng lên lần cuối.
“Đi đi! Ta không muốn ngươi biến mất!”
“Không!”
Nàng đẩy mạnh hắn ra, một luồng sáng trắng cuộn lấy cơ thể hắn, đẩy trở về khe hở không gian.
Trước khi ánh sáng nuốt trọn, Hàn Dịch chỉ kịp nghe nàng nói khẽ:
“Khi hoa trong tuyết nở, ta sẽ chờ ngươi.”
Khoảnh khắc sau, hắn rơi trở lại nhân giới.
Trời Tử Vân Sơn đổ tuyết giữa mùa xuân.
Bông hoa đầu tiên rơi xuống tay hắn, nở ra trong làn hơi lạnh — một cánh hoa linh lan trắng.
Hắn nhìn nó, ngón tay run run, cất vào bên trong áo.
Giọng khàn khàn vang lên trong gió:
“Ta sẽ tìm lại nàng, dù phải xuyên cả trăm kiếp.”
Trên trời, có tiếng đàn vang nhẹ, như đáp lại lời hứa ấy.