truy dấu ánh mắt em

Chương 2: Bàn Cờ Bắt Đầu Di Chuyển


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khi trời bắt đầu rạng sáng, Thượng Hải như lột xác khỏi lớp áo u ám của đêm đen. Nhưng với Lệ Giang, ánh nắng đầu ngày không có nghĩa là khởi đầu mới. Nó chỉ đơn giản là lời nhắc rằng trò chơi vẫn tiếp diễn, và hôm nay, cô lại bước thêm một bước sâu hơn vào mê cung mang tên Trác Phong.

Tại văn phòng đội điều tra đặc biệt thuộc Tổng cục An ninh Nội thành, Lệ Giang trải hàng loạt hồ sơ cũ lên bàn. Tất cả đều là các vụ án bất thường, kẻ tình nghi không rõ, động cơ không khớp, nhưng khi phân tích sâu… chúng lại cùng điểm đến một nhân vật duy nhất: Trác Phong.

Tên thật không rõ. Tuổi tác không xác định. Không có lý lịch hộ khẩu, không có bằng chứng nhận dạng chính thức. Hắn giống như một bóng ma trong thế giới thật, và đáng sợ hơn cả — hắn luôn biết trước bước đi của cô.

“Thanh tra, chị có thư.” – Một cô nhân viên mang đến cho cô một phong bì đen.

Không người gửi. Bên trong là một mảnh giấy nhỏ với vỏn vẹn ba từ:

“Tầng 9 – số 27.”

Ngay sau đó, chiếc điện thoại bàn reo lên. Giọng nam từ đầu dây bên kia chậm rãi vang lên, nhẹ như gió lướt:

“Chị thông minh hơn tôi tưởng, Lệ Giang.”

“Trác Phong.” – cô nén hơi thở, mắt nheo lại.

“Chị muốn biết tại sao tôi chọn những cô gái đó? Tại sao lại là dây lụa đen? Tại sao lại là phòng khách sạn bỏ hoang?” – giọng hắn không hề vội vã. “Lên tầng 9. Căn số 27. Tôi để lại chút manh mối dành riêng cho chị.”

“Anh đang chơi đùa với tôi?”

“Không, tôi đang… mời chị nhảy một điệu tango.”

Cuộc gọi kết thúc trước khi cô kịp phản ứng. Bên tai vẫn còn văng vẳng giọng nói đầy ngạo nghễ ấy. Không một lời đe dọa, nhưng lại khiến sống lưng cô lạnh toát.


Tầng 9 – Khách sạn Phục Sinh, đã bị đóng cửa từ hơn năm năm trước vì nghi vấn chứa chấp tội phạm. Căn số 27 từng là phòng VIP dành cho giới nghệ sĩ thượng lưu. Giờ đây nó chỉ còn là cái vỏ hư hao, mùi ẩm mốc và sơn cũ bám vào từng góc.

Lệ Giang đẩy cửa bước vào, khẩu súng lục nắm chặt trong tay. Mọi thứ yên tĩnh đến mức nghe được tiếng máu đang đập trong thái dương.

Trên bàn, một cuốn sổ tay bọc da cũ kỹ.

Cô lật ra — là bản phác họa tay của các vụ án, từng vụ một, được đánh dấu thời gian, hiện trường, cả những chi tiết chưa từng được công bố. Trang cuối ghi chú:

“Họ không phải nạn nhân. Họ là kẻ chọn lối đi sai. Tôi chỉ là người tiễn họ.”
– TP

“Lý do?” – cô lẩm bẩm. “Anh đang cố thanh trừng ai? Hay đang thử thách tôi?”

Cô không nhận ra mình đã lật đến trang cuối, nơi dán một bức ảnh: Lệ Giang trong bộ cảnh phục, đang bắn súng tại thao trường.

Dưới ảnh, một dòng chữ viết tay nghiêng nghiêng:

“Súng ngắm ưa thích của chị là M24. Bắn tay trái. Tâm lý ổn định. Thích trà đen, ghét hoa nhài.”

Một nụ cười nhạt nở trên môi cô. “Anh theo dõi tôi bao lâu rồi, Trác Phong?”

Bỗng từ sau lưng, tiếng bước chân vọng lại.

Lệ Giang xoay người, súng giương lên – nhưng không kịp.

Bóng người đổ ập về phía cô, ép cô lùi sát vào tường. Súng bị đá văng khỏi tay. Một bàn tay bóp lấy cổ tay cô, không đau – nhưng đủ chặt để vô hiệu hóa.

Gần đến mức cô ngửi được mùi gỗ đàn hương thoang thoảng từ cơ thể hắn.

Trác Phong.

Lần đầu tiên, cô đối mặt với hắn – không qua hình ảnh, không qua hồ sơ – mà là một kẻ bằng xương bằng thịt, với ánh mắt lạnh như băng nhưng sâu hút như đáy vực.

Hắn thì thầm, giọng thấp đến mức như luồng khí bên tai:

“Chị có biết vì sao tôi để chị tìm ra không?”

“Vì anh muốn chơi trò mèo vờn chuột.”

“Không.” – hắn nghiêng đầu, ánh nhìn soi thẳng vào mắt cô – “Vì tôi muốn biết: khi chị đối diện với kẻ mà chị ghét… nhưng lại bị cuốn hút, chị sẽ làm gì?”

Cô gằn giọng: “Tôi sẽ bắn.”

“Dối lòng.” – Hắn buông tay cô ra và lùi lại, để lại một khoảng trống vừa đủ khiến không khí giữa họ ngột ngạt hơn bao giờ hết. “Chị không sợ tôi. Chị sợ bản thân mình bị lôi kéo.”

“Anh chỉ là một tên tội phạm bệnh hoạn.”

“Có thể. Nhưng cũng có thể là người duy nhất hiểu chị đến tận cùng.”

Trác Phong bước ra cửa, bóng lưng anh chìm vào ánh sáng nhợt nhạt hành lang. Trước khi biến mất, anh quay lại, đôi mắt chạm vào cô thêm lần nữa:

“Chị có bắn vào kẻ đang giúp chị lật mặt những người chị tin là đồng đội không?”


Một tiếng sập cửa vang lên.

Lệ Giang đứng lại trong căn phòng, bàn tay vẫn run nhẹ. Trái tim cô đập nhanh – không vì sợ, mà vì một thứ cảm giác kỳ lạ đang hình thành.

Cô không tin hắn.

Nhưng cô tin vào trực giác mình, và trực giác nói rằng: hắn không giết người vì sở thích. Có một lý do phía sau. Một mạng lưới sâu hơn những gì cô từng biết.

Và nếu muốn chấm dứt chuỗi án mạng này… cô phải đi đến tận cùng cùng với hắn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×