truy dấu ánh mắt em

Chương 5: Ánh Sáng Cuối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời Thượng Hải đổ mưa không báo trước. Cơn mưa lạnh quất vào kính xe khiến tầm nhìn mờ đi, nhưng trong đầu Trần Lệ Giang, mọi chi tiết lại rõ nét đến rợn người. Bức ảnh chụp cô dưới mưa, ánh mắt sắc như dao, đứng đối mặt Trác Phong, được đăng lên một diễn đàn nhiếp ảnh kín — đó là lời tuyên chiến hay một dạng cảnh báo? Kẻ đang theo dõi họ, nếu không phải hung thủ, thì là một người biết rất rõ trò chơi đang diễn ra. Và như một đạo diễn vô hình, hắn điều khiển sân khấu, đẩy cô và Trác Phong vào một màn diễn nguy hiểm.

Lệ Giang lái xe quay về trụ sở khi kim đồng hồ gần chỉ mười giờ tối. Cô không bật đèn xe, chỉ để ánh sáng đèn đường loang loáng phản chiếu qua lớp kính. Cô không biết có ai đang theo dõi mình, nhưng cảm giác bị rình rập vẫn bám chặt lấy cô suốt từ chiều. Một cái bóng lướt qua sau lưng, tiếng giày ai đó vang trong hành lang trống, hay đơn giản chỉ là tiếng gió cũng khiến cô siết tay trên vô-lăng.

Cô đỗ xe trước cục và bước vào thang máy. Không có ai, nhưng gương mặt cô phản chiếu trong gương phía sau mang vẻ gì đó rất xa lạ, gần như mất kiểm soát. Lúc cánh cửa mở ra, Nam đứng trước cửa, tay cầm ly cà phê nóng và bảng kết quả mới in.

"Chị chắc nên nghỉ một đêm," cậu nói, giọng nhỏ hơn bình thường. "Mấy vụ án này… nó không giống trước giờ."

"Không giống vì có hắn, đúng không?" Cô lạnh giọng.

"Không phải chỉ vì hắn," Nam nói khẽ. "Mà vì chị đang thay đổi."

Cô im lặng, nhận lấy tập hồ sơ rồi đi thẳng vào phòng. Đèn phòng bật sáng, ánh đèn trắng làm mọi thứ trở nên khô lạnh. Cô mở từng trang trong tập hồ sơ, mỗi dòng chữ là một nhát kéo cắt sâu vào nỗi băn khoăn chưa được gọi tên trong lòng. Trác Phong. Hắn là gì? Là tên tội phạm, là mối nguy, hay là một phần sự thật mà cô vẫn né tránh?

Đêm đó, cô không ngủ. Cô ngồi dựa vào ghế, ánh mắt dán vào bảng sơ đồ liên kết các nạn nhân. Bỗng nhiên, một chi tiết vụt qua đầu cô như tia sét. Cả ba nạn nhân đều từng theo học một khóa nhiếp ảnh nghệ thuật cách nhau vài năm. Lớp học đặc biệt, giới hạn chỉ mười người mỗi khóa, tổ chức bởi một studio kín tiếng tên là "Ánh Sáng Cuối". Tên nghe có vẻ nghệ thuật, nhưng lại không có địa chỉ cố định, không hồ sơ thuế, không thông tin người sáng lập.

Cô gõ nhanh vào hệ thống nội bộ. Không có gì. Cô chuyển sang tìm bằng nguồn ngoài, liên kết ngầm mà cô từng sử dụng khi làm việc bí mật ở miền nam. Và rồi, một bức ảnh cũ hiện ra. Ảnh mười người đứng trong một studio cũ kỹ, phía sau là tấm phông đen mờ có ghi “Ánh Sáng Cuối - Khóa 1”. Trong số đó, cô nhận ra ba người: ba nạn nhân. Và người thứ tư — chính là Trác Phong.

Trái tim cô đập dồn dập. Tên hắn được ghi là "Trương Dật", không phải Trác Phong. Một bí danh? Hay là thân phận cũ đã bị xóa sạch? Nhưng rõ ràng hắn từng là một phần của nhóm này. Những người còn lại thì sao? Họ còn sống không? Họ đang ở đâu?

Sáng hôm sau, cô có mặt trước tiệm sách cũ nơi một người trong danh sách từng làm việc. Chủ tiệm là một ông già râu bạc, mắt đục và giọng run, nhưng khi cô đưa bức ảnh ra, ánh mắt ông sáng lên một cách kỳ lạ.

“Cô tìm Dật à?” ông hỏi, nhìn chằm chằm vào Trác Phong trong ảnh. “Thằng đó ngày xưa hiền như đất. Nhưng rồi… sau khóa học ấy, không hiểu sao ai cũng như biến mất. Có người mất trí, có người chết đột ngột. Còn nó… biến thành một người khác.”

“Khác thế nào?” cô hỏi.

“Lạnh. Như không còn là nó nữa.”

Ông lục tủ, lôi ra một cuốn sổ da cũ. Trong đó là hàng chục tấm ảnh đen trắng, mỗi ảnh đều có ghi tên, và mô tả. Một tấm có tên Trương Dật — hắn ngồi trên ghế, ánh mắt không nhìn máy ảnh mà như xuyên qua nó. Phía dưới ghi dòng chữ mờ: “Mẫu ảnh cuối cùng – không có hậu kỳ.”

Lệ Giang rời khỏi tiệm sách khi trời vừa nắng. Nhưng lòng cô lạnh hơn bao giờ hết. Mọi thứ đang dẫn về một điểm: khóa học kỳ lạ ấy, studio bí ẩn kia, và Trác Phong — không chỉ là tội phạm, hắn còn là nhân chứng, hoặc thậm chí là kẻ sống sót cuối cùng.

Về đến trụ sở, cô nhận được tin nhắn ẩn danh. Chỉ có một dòng: “Nếu muốn biết sự thật, đừng tin vào giấy tờ. Hãy nhìn vào ánh mắt hắn khi không có ai khác.”

Cô nhìn màn hình, rồi bất giác quay ra cửa kính. Phản chiếu lại trong lớp kính là chính mình, cùng ánh mắt mệt mỏi đang dò xét mọi thứ — kể cả bản thân.

Cô gọi Nam. “Chuẩn bị trát tạm giữ. Tôi sẽ đích thân đưa Trác Phong về.”

Bắt đầu từ đêm nay, trò chơi sẽ không còn là rượt đuổi, mà là từng bước mở khóa quá khứ. Và trong quá khứ đó, không chỉ có máu — mà còn có bóng hình của chính cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×