Lệnh tạm giữ được duyệt nhanh hơn dự kiến. Có lẽ do Lệ Giang nêu rõ bằng chứng mới: sự liên hệ của Trác Phong với lớp nhiếp ảnh “Ánh Sáng Cuối” và danh sách các nạn nhân. Trên lý thuyết, chỉ là để điều tra, không phải bắt giam. Nhưng cô biết rõ — lần này, cô cần hắn trong tay. Không chỉ để ngăn vụ án tiếp theo, mà còn để cắt đứt mạch cảm xúc mơ hồ cứ len lỏi mỗi lần cô nhìn vào đôi mắt hắn.
Cô đến nhà hắn cùng tổ công tác. Căn hộ hắn thuê nằm ở tầng cao nhất của một khu chung cư cũ, cách trung tâm thành phố gần nửa giờ xe. Tầng áp mái được cải tạo thành studio sống — không có tivi, không ghế sofa, chỉ có ánh sáng trắng lạnh lẽo và hàng chục bức ảnh chân dung treo trên tường. Tất cả đều là ảnh phụ nữ, và tất cả đều có một điểm chung: ánh mắt. Không sợ hãi, không yếu đuối — mà là ánh mắt của những người đang yêu, ngay khoảnh khắc bị nhìn thấu.
Khi họ tới, Trác Phong đang đứng trước cửa sổ, áo sơ mi trắng xắn tay, cầm máy ảnh trên tay như đang định bấm một khoảnh khắc cuối cùng. Hắn không ngạc nhiên, chỉ nhướng mày nhẹ khi thấy Lệ Giang bước vào.
“Cảnh sát đến trễ ba phút,” hắn nói, giọng như đang đùa. “Tôi đã tưởng có thể trốn thêm một đêm.”
“Không ai thoát được mãi đâu,” cô đáp, tiến thẳng đến gần hắn, lệnh bắt đã sẵn trên tay. “Anh sẽ phải trả lời mọi câu hỏi, dưới sự giám sát của pháp luật.”
Trác Phong không chống cự. Hắn đưa tay ra, bình thản đến lạ, để cô tự còng tay lại. Khi cổ tay hắn bị khóa lại bằng chiếc còng lạnh, ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi cô.
“Lần này, chị đến với tư cách điều tra viên... hay người tìm hiểu sự thật về bản thân?” hắn hỏi nhỏ, chỉ đủ để cô nghe.
Cô siết chặt tay cầm còng, không đáp. Nhưng trong lòng, lời hắn như giáng vào những phần cô giấu kỹ nhất — ký ức về cái chết của cha, sự biến mất đột ngột của mẹ, và những khoảng trống mà hồ sơ điều tra năm xưa chưa bao giờ lấp đầy.
Đưa Trác Phong về trụ sở, cô tự tay ghi biên bản, không để ai khác can dự. Hắn im lặng ngồi đối diện, ánh mắt không né tránh, không thách thức — chỉ như đang nhìn xuyên qua cô để thấy điều gì đó cô chưa từng nhận ra. Lệ Giang bắt đầu hỏi, từ những chi tiết nhỏ nhất. Tại sao hắn ở trong lớp học ấy? Mối quan hệ giữa hắn và ba nạn nhân? Hắn biết gì về “Ánh Sáng Cuối”?
Hắn trả lời — nhưng là trả lời có chọn lọc. “Chúng tôi học nhiếp ảnh. Họ giỏi. Tôi cũng giỏi. Nhưng sau khóa học đó, từng người một rơi rụng, như lá mùa thu. Không ai cứu ai được. Còn tôi sống sót, vì tôi dám nhìn lại.”
“Nhìn lại cái gì?” cô gằn giọng.
Hắn cúi nhẹ đầu, miệng cười nhếch. “Chính mình.”
Cô ngồi dựa vào lưng ghế, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Hắn đang dẫn dắt cô, kéo cô vào một trò chơi tâm lý mà cô không kiểm soát được. Nhưng cô cũng hiểu: muốn phá vụ này, cô phải hiểu hắn. Phải chấp nhận bước vào mê cung hắn dựng lên.
Đêm ấy, cô không rời trụ sở. Hắn được giam riêng trong phòng đặc biệt, không có kính hai chiều, không có ghi âm — đúng theo yêu cầu của hắn và cả... linh cảm của chính cô. Trước khi rời khỏi phòng thẩm vấn, hắn nói một câu khiến cô giật mình: “Nếu chị muốn biết người tiếp theo là ai, hãy tìm lại bức ảnh chị đã đốt. Người trong đó không bao giờ biến mất.”
Cô về phòng, mở két sắt. Tấm ảnh mờ từng bị cháy cạnh — chụp cô lúc còn nhỏ, cùng cha. Phía sau là một người đứng xa, khuôn mặt mờ nhòe. Mẹ cô không có trong ảnh. Và khi cô soi kỹ lần nữa, cô phát hiện điều chưa từng để ý: tấm nền phía sau có ký hiệu nhỏ — một logo mờ: "A.S.C."
Ánh Sáng Cuối.
Bí mật vụ án đang mở ra. Nhưng cùng lúc, quá khứ của chính cô cũng bắt đầu rò rỉ từng mảnh — và Trác Phong, với ánh mắt như gương soi linh hồn, đang là chìa khóa duy nhất.