truy dấu ánh mắt em

Chương 8: Trong Gương


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bốn giờ sáng. Mưa đã tạnh. Căn phòng làm việc của Lệ Giang chìm trong ánh đèn vàng mờ ảo. Cô ngồi đó, giữa đống hồ sơ ngổn ngang, đôi mắt đỏ au sau nhiều giờ không chớp. Trác Phong đã mở ra một cánh cửa—một cánh cửa dẫn đến một mê cung cô không ngờ rằng mình đã đứng trước từ rất lâu.

Lệ Giang gọi điện cho Phó đội trưởng Hứa. Giọng ông trầm và ngái ngủ.

“Tôi cần lệnh khám xét studio cũ của Trác Phong. Cả khu nhà nơi nhóm A.S.C từng hoạt động mười năm trước.”

“Giờ này? Cô nghĩ còn gì ở đó sao?”

“Nếu tôi đúng, chúng ta không chỉ có một hung thủ. Chúng ta có cả một quá khứ bị bôi đen.”

Một giờ sau, cô và một tổ cảnh sát có mặt tại tòa nhà cũ nằm ven sông Hoàng Phố. Nơi đây từng là khu sáng tạo nghệ thuật, nhưng đã bị bỏ hoang từ nhiều năm trước. Studio của nhóm A.S.C nằm ở tầng ba — cánh cửa gỗ khép hờ, lớp bụi phủ kín.

Lệ Giang đẩy cửa bước vào, đèn pin quét qua từng góc. Những bức ảnh rải rác trên tường, phần lớn đã ố màu. Nhưng có một bức, mới, in bằng giấy ảnh cao cấp, được gắn bằng băng keo mới tinh: chính là ảnh cô. Cô đang ngồi trong xe, ánh mắt dán vào vô lăng — khoảnh khắc từ hai hôm trước.

Cô quay sang đồng đội. “Không ai biết tôi đi xe hôm đó ngoài tổ đội.”

“Một camera ngụy trang? Nhưng không ai báo mất dữ liệu.”

“Không... người chụp ở khoảng cách rất gần. Và biết chính xác thời điểm.”

Tim cô nhói lên. Kẻ đó không chỉ đang theo dõi cô. Hắn đang dẫn cô đi theo cách hắn muốn. Cô lật bức ảnh lên: phía sau là dòng chữ viết tay bằng mực đen: “Cô đã thấy tôi chưa?”

Bên dưới bức ảnh là một cánh cửa nhỏ dẫn xuống tầng hầm. Đèn pin quét xuống, để lộ một không gian chật hẹp — từng là phòng tối rửa ảnh. Trên bàn vẫn còn một cuộn phim chưa rửa, và một loạt ảnh chân dung bị xé đôi.

Tất cả đều là phụ nữ. Và trong một mảnh ảnh rách, cô nhận ra gương mặt của mẹ mình.

Lệ Giang nghẹn thở. Cô đưa tay chạm vào tấm ảnh, lòng bàn tay run rẩy. Mười lăm năm—không một dấu vết, không một kết luận. Mẹ cô như thể bốc hơi khỏi thế giới. Và giờ đây, một phần của người ấy lại hiện diện nơi này — trong căn phòng mà Trác Phong từng sử dụng, hoặc kẻ khác đang tiếp tục thay hắn thực hiện điều gì đó.

Cô vội mang cuộn phim chưa rửa về trụ sở. Trong lúc chờ kết quả, cô một lần nữa quay lại buồng tạm giam.

Trác Phong đang đọc sách, bình thản.

“Anh biết về mẹ tôi đúng không?” cô hỏi thẳng.

Hắn gấp sách, ánh mắt bình thản. “Tôi biết bà ấy từng chụp ảnh. Rất giỏi.”

“Bà ấy liên quan gì đến nhóm A.S.C?”

“Bà là người đầu tiên rời đi. Sau khi thấy những gì ‘người đó’ bắt đầu làm.”

“Người đó là ai?”

Hắn im lặng.

“Là ai?” cô gần như hét lên.

Hắn chỉ nói một câu: “Kẻ không bao giờ xuất hiện trước ống kính.”

Điện thoại cô rung lên. Tin nhắn từ tổ kỹ thuật: “Ảnh rửa xong. Có thứ cô muốn thấy.”

Cô lao ra khỏi phòng, tim đập mạnh.

Trong phòng tối của sở cảnh sát, tấm phim được phóng đại lên màn sáng. Cô nín thở. Bức ảnh hiện rõ — là mẹ cô, gương mặt căng thẳng, như đang bị ép nhìn vào máy ảnh. Sau lưng bà là một người đàn ông cao lớn, đầu hơi cúi xuống, tay đặt lên vai bà.

Khuôn mặt hắn bị che bởi bóng tối — nhưng qua ánh sáng phản chiếu, đôi mắt ấy... lạnh lẽo, trống rỗng. Lệ Giang cảm giác mình đã nhìn thấy nó trước đây. Không phải trong thực tế — mà trong từng cơn ác mộng.

Cô quay lại. Ngoài cửa kính, Trác Phong vẫn ngồi đó — như một con mãnh thú bị nhốt, chờ đợi lúc cửa mở.

Và lần đầu tiên trong đời, Lệ Giang sợ rằng mình có thể không đủ mạnh để mở cánh cửa cuối cùng của trò chơi này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×