truy hồn

Chương 5: Kẻ Không Bóng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khi ánh nắng buổi sáng vừa len qua những ô cửa kính lớn của trụ sở đội điều tra đặc biệt, Tống Diệp đã có mặt trong phòng làm việc. Trên màn hình máy tính là hình ảnh quét lại từ camera hành lang tầng ba đêm qua. Dù đoạn ghi hình đã bị nhiễu nặng, cô vẫn có thể thấy được bóng một người đàn ông lướt qua, nhưng... không có bóng phản chiếu trên tường.

“Kẻ không bóng...” – cô thì thầm.

Lạc Vân bước vào, tay ôm chồng tài liệu. “Tôi vừa kiểm tra lại lịch sử hệ thống. Không có ai đăng nhập vào camera lúc thời điểm tín hiệu lạ được phát ra, nhưng có một điều kỳ lạ hơn: đoạn video đó không nằm trong dữ liệu gốc. Giống như nó được... gửi từ nơi khác.”

Tống Diệp nhíu mày. “Gửi từ đâu?”

“Chưa xác định. Địa chỉ IP là dãy số không có thật.”

Cả hai im lặng vài giây. Không khí như bị nén lại.

“Anh Trình đâu?” – Tống Diệp hỏi.
“Anh ấy đang ở phòng kỹ thuật, kiểm tra dữ liệu bộ cảm biến gương. Tôi nghi ngờ có người – hoặc thứ gì đó – đang tác động vào nó từ phía bên kia.”

“Phía bên kia?”

“Cô biết ý tôi mà, tổ trưởng.”

Tống Diệp không đáp. Cô xoay màn hình lại, tua chậm đoạn video. Trong một khung hình, có thể thấy rõ người đàn ông mặc áo dài tay, tóc ngắn, đứng quay lưng lại. Nhưng điều làm da cô nổi gai không phải là bóng dáng đó, mà là... hình ảnh phản chiếu trong gương phía sau hắn. Trong gương, không có người.

Lạc Vân nhìn thấy, rít khẽ một tiếng. “Không phản chiếu. Không bóng. Không tồn tại ở mặt phẳng của thực tại.”

“Chúng ta đang đối mặt với cái gì vậy?” – Tống Diệp tự hỏi, giọng trầm xuống.

Điện thoại đổ chuông. Là Trình Khải. Giọng anh dồn dập: “Hai người xuống phòng kỹ thuật ngay. Có vấn đề lớn.”


Phòng kỹ thuật ngập ánh đèn trắng. Trình Khải đang mở một đoạn ghi âm được trích xuất từ cảm biến đặt gần gương tầng ba. Âm thanh vang lên, chập chờn như sóng radio nhiễu:

“Tôi không... tôi không phải là hắn... tôi chỉ nhìn thấy... tôi thấy thứ đó bước ra từ gương... không có mặt... không có bóng... tôi không phải là người giết họ!”

Là giọng một người đàn ông trẻ, hoảng loạn.

“Ghi âm từ đâu?” – Lạc Vân hỏi.

“Tôi không rõ. Thiết bị không có tính năng thu âm. Dữ liệu này được ghi lại từ chính cảm biến dao động ánh sáng. Có nghĩa là… âm thanh đó đã ‘bắt sóng’ từ một trường lực khác.”

Tống Diệp cúi thấp, nhặt lên tấm bản đồ hệ thống hành lang. “Chúng ta có thể đang bị một thực thể... chiếm lĩnh không gian tầng ba.”

“Và hắn để lại thông điệp cho người có thể hiểu,” Lạc Vân nói nhỏ. “Tổ trưởng, hắn đang chơi với cô.”

Tống Diệp siết nhẹ tay. Trong đáy mắt, ký ức năm năm trước trỗi dậy. Người con gái váy trắng, máu nhuộm nơi ngực, tay giơ về phía cô như cầu cứu – rồi biến mất trong gương khi cô chưa kịp chạm tới.


Buổi chiều, cả nhóm quyết định kiểm tra lại hồ sơ vụ án cũ năm năm trước: vụ án cô gái mất tích trước khi gặp được Tống Diệp.

Hồ sơ ghi: “Không tìm thấy thi thể. Không có nhân chứng. Trường hợp có thể là ảo giác hoặc mất trí nhớ do sang chấn tâm lý.”

Lạc Vân liếc Tống Diệp. “Họ từng nghi ngờ cô là người tưởng tượng ra nạn nhân.”

“Phải. Nhưng tôi chưa bao giờ quên đôi mắt của cô ấy – cô ấy đã thấy cái gì đó trước khi chết.”

Tống Diệp rút ra từ tập hồ sơ một bức vẽ – nét chì nguệch ngoạc, nhưng rõ ràng là một hình người không có mặt, không có bóng.

“Đây là thứ cô ấy vẽ trong lần hẹn cuối.”

Lạc Vân im lặng. Tay cô đặt lên vai Tống Diệp. “Cô không điên. Tôi sẽ cùng cô truy ra hắn.”

Tống Diệp ngẩng đầu. Ánh mắt hai người chạm nhau – như lời hứa âm thầm giữa hai chiến tuyến: một bên là thực tại, bên kia là cõi chết đang dần thấm vào thế giới này.

“Ta sẽ kéo hắn ra ánh sáng. Kẻ không bóng không thể trốn mãi trong gương.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.