truy hồn

Chương 6: Gương Hai Mặt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi đêm. Đội điều tra đặc biệt chìm trong im lặng. Trên tầng ba, đèn mờ hắt bóng xuống hành lang trống rỗng, kéo dài như một đường ranh giới giữa hai thế giới. Trước căn phòng 3B – nơi từng xảy ra hiện tượng lạ, Tống Diệp đứng im lặng. Trong tay cô là một mảnh kính vỡ từ chiếc gương bị đập nát ba năm trước. Mảnh kính ấy, không hiểu vì sao, vẫn lưu lại dư chấn – như thể nó nhớ điều đã phản chiếu qua nó.

Lạc Vân từ phía sau bước đến, im lặng đứng cạnh. “Cô nghĩ hắn sẽ xuất hiện?”

“Tôi không chắc hắn là ‘người’,” Tống Diệp đáp, mắt không rời cánh cửa phòng.

“Cảm biến dao động đang chỉ mức ổn định, nhưng sóng nhiễu quét lại từ chiều đến giờ vẫn bất thường. Có lẽ nên gắn cảm ứng nhiệt trong gương.”

“Không cần.” Tống Diệp đặt tay lên nắm cửa. “Hắn sẽ không để chúng ta dùng công cụ để nhìn thấy.”

Cánh cửa hé mở.

Căn phòng 3B trống trơn, bụi phủ lớp mỏng. Ở góc phòng là chiếc gương mới lắp lại. Bóng hai người in lên bề mặt, nhưng khi Lạc Vân lùi về sau vài bước, chỉ còn lại một.

“Chết tiệt...” – cô rít khẽ. “Gương này lệch tầng sóng.”

Tống Diệp rút súng, đứng chếch sang bên, mắt dán vào phần phản chiếu. “Cô thấy nó không?”

“Có. Mặt tôi biến dạng, như bị kéo dài.”

“Không. Nhìn kỹ lại xem – nó không phải mặt cô.”

Lạc Vân rùng mình.

Trong gương là một người có mái tóc giống cô, trang phục giống hệt – nhưng ánh mắt tối hơn, nụ cười méo mó đến lạ kỳ. Và đôi môi trong gương đang chuyển động dù ngoài thực thể không hề cử động.

“Tống Diệp... em nhớ chị...”

Giọng nói đó vang lên từ... chính trong đầu cả hai.

Lạc Vân lùi lại, nhưng Tống Diệp bước tới, như bị kéo về phía gương.

Mảnh ký ức chớp lóe.


Một đêm mưa năm năm trước. Tống Diệp gục đầu trước gương, máu từ vết thương trên trán rỉ xuống trán. Cô gái váy trắng đứng phía sau, giọng run rẩy: “Chị không được nhìn nó... đừng để nó thấy mắt chị...”

Tống Diệp quay lại. Mắt họ chạm nhau.

Chính khoảnh khắc đó – cô thấy lần đầu tiên.

Không mặt. Không hình. Không bóng.

Và từ đó, cô bắt đầu nghe thấy tiếng gọi mỗi đêm: “Diệp... em vẫn ở đây...”


“Tỉnh lại!” – Lạc Vân gắt khẽ, kéo mạnh tay Tống Diệp.

Tống Diệp bật người lui lại. Mảnh gương trong tay cô phát sáng một thoáng rồi vỡ vụn, rơi lả tả xuống sàn. Tiếng vỡ dội lên từng vách tường, như những âm thanh ngân vang từ quá khứ.

Trong khoảnh khắc, gương trong phòng rạn nứt. Nhưng không vì tác động vật lý. Từ trong gương, xuất hiện... một ánh nhìn.

Không rõ từ ai. Nhưng cả hai người đều cảm nhận được – có một thực thể đang quan sát họ, từ phía bên kia.

“Lạc Vân,” Tống Diệp nói, giọng đều. “Tôi cần cô làm một chuyện.”

“Gì?”

“Xâm nhập kho dữ liệu mật của Bộ Nội An. Tìm hồ sơ về Dự án Gương Hai Mặt.”

Lạc Vân nhướng mày. “Cái đó đã bị đóng từ thời chiến tranh tư tưởng. Nghe nói là dự án đặc biệt nghiên cứu hiện tượng phản chiếu dị thường – giữa sinh học và siêu linh...”

“Chính nó.” Tống Diệp ngắt lời. “Cô gái năm xưa... là đối tượng thí nghiệm cuối cùng của họ.”

Lạc Vân gật. Ánh mắt cô sắc lại. “Tôi sẽ vào được. Cho tôi một đêm.”

Tống Diệp siết tay. Ngoài cửa sổ, ánh đèn phố thị lấp loáng – nhưng trong mắt cô, chỉ có màu bạc loang lổ của gương, và... giọng nói ấy:

“Chị ơi... đừng quên em...”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.