truy hồn

Chương 8: Đôi Mắt Trong Gương


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hai giờ sáng.

Lạc Vân khóa cửa phòng dữ liệu, cẩn thận cất USB chứa đoạn băng vào két sắt cá nhân, kèm một lớp mã sinh học chỉ nhận vân tay cô. Nhưng nỗi lạnh buốt sau gáy vẫn không rời khỏi cô từ lúc rời tầng hầm.

Hình ảnh trong đoạn băng cứ hiện ra trong đầu.

Cô gái tên Thanh, ánh mắt đó... giống đến đáng sợ với người từng xuất hiện trong một ảnh cũ trong điện thoại Tống Diệp. Nhưng lạ kỳ hơn nữa – ở khung hình cuối cùng, Lạc Vân dám chắc: đôi mắt trong gương ấy đang chảy máu, trong khi nhân vật thực thì hoàn toàn bình thường.

Là phản chiếu ảo giác? Hay... có ai đó đang đứng phía bên kia gương?


Phòng họp tổ điều tra đặc biệt, lúc ba giờ mười.

Tống Diệp trải toàn bộ hồ sơ vụ “Nhà Gương Mồ Côi” ra bàn. Mười lăm năm trước, bốn đứa trẻ được nuôi dưỡng tại nhà nuôi trẻ tư nhân – nơi vốn là khu trại điều trị tâm thần bỏ hoang. Sau một trận cháy, cả nơi đó bị phong tỏa. Hai đứa trẻ mất tích, một chết trong gương, một sống sót – nhưng không nhớ gì.

Người sống sót, chính là Thanh.

“Cô ấy đã từng được phỏng vấn. Sau đó đột ngột biến mất khỏi hệ thống. Không còn hộ khẩu, hồ sơ y tế, cả dấu vết học tập cũng bị xóa sạch.” – Tống Diệp trầm giọng, đưa cho Lạc Vân một tấm thẻ học sinh cũ, duy nhất còn sót lại.

Bên dưới tên thật – Phạm Thanh – là một dãy số được đánh dấu đỏ: 014-EX.

“Thí nghiệm 014-EX” – Lạc Vân nhắc lại, như kết nối từng mảnh ghép.


Bốn giờ sáng, khu điều dưỡng bỏ hoang phía Tây thành phố.

Cả đội mặc áo chống nhiễm khuẩn, đeo camera ghi hình. Trời mù sương, không một tiếng động. Cửa sắt cũ han gỉ mở ra với tiếng kèn kẹt kéo dài.

Trong lòng mỗi người đều biết: những gì họ sắp bước vào... không chỉ là một nơi từng chứa bệnh nhân tâm thần, mà là ổ dữ liệu sống – nơi từng nuôi giữ những dị năng chưa kiểm soát nổi.

Tường loang lổ, vết móng tay cào nát lớp sơn, còn mới. Một số kính gương còn dính máu khô. Dưới ánh đèn pin, có một mảnh gương lớn bị rơi, nứt làm ba mảnh. Lạc Vân cúi xuống, thấy... trong mảnh vỡ không phản chiếu gương mặt mình, mà là một cô gái mặc váy trắng, tóc xõa dài.

“Diệp...”

Giọng thì thầm mỏng như tơ lụa vang lên sau gáy cô.

Lạc Vân giật bắn người quay lại – không có ai.

Tống Diệp bước đến, mặt lạnh lùng, nhưng tay cô run nhẹ. Không ai để ý, trừ Lạc Vân.

Cô nhìn Tống Diệp rất lâu.

“Chị biết ai đang ở trong đó… đúng không?” – giọng cô trầm thấp.

Tống Diệp không trả lời. Cô chỉ đưa tay sờ nhẹ vào cạnh gương – máu từ đầu ngón tay lập tức thấm vào mặt kính như bị hút lấy.

Một hình ảnh hiện lên.

Tám tuổi. Một căn phòng. Một lời thề thốt. Một nụ hôn nhẹ trên trán.

“Lúc em biến mất khỏi thế giới này, chị sẽ là người nhớ mặt em đầu tiên… được không?”

Tống Diệp lùi lại. Gương vỡ toác ra.


Họ rút về trụ sở lúc trời sáng.

Chỉ có hai người thấy được hình ảnh trong gương. Một là Tống Diệp, người từng tiếp xúc với Thanh. Một là Lạc Vân – người chưa từng gặp Thanh, nhưng lại có cùng... tần số với dị năng phản chiếu.

Sau khi xem lại đoạn ghi hình từ camera đeo ngực, đội trưởng điều phối lắc đầu: “Không có gì bất thường. Các cô chắc chắn không bị ảo giác do khí độc chứ?”

Tống Diệp không nói gì.

Lạc Vân thẳng lưng đáp: “Không phải ảo giác. Gương... nhớ được những người từng bị nó chạm đến. Nó không phản chiếu hình ảnh, mà phản chiếu ký ức. Và thứ nó chiếu ra... là người chết mà ta không dám nhớ tên.”


Đêm đó, Lạc Vân đứng trong phòng điều tra tối om, đối diện chiếc gương cũ mang về từ trại.

Cô đặt tay lên mặt kính. Không phản ứng gì.

Nhưng đến khi Tống Diệp bước vào, đèn vụt tắt.

Từ trong gương, một giọng nói vang lên: “Chị đến rồi à?”

Tay Tống Diệp khựng lại giữa không trung. Trong gương, phản chiếu một cô gái đang ngồi trên ghế, tóc dài che mắt, lưng thẳng tắp – chính là Thanh. Nhưng kỳ lạ là, trong hiện thực, ghế trống không.

Lạc Vân thì thào: “Chị ấy đang chờ chị, không phải tôi…”

Ánh mắt cô chạm ánh mắt Tống Diệp – lần đầu tiên thật sự có chút run rẩy. Không phải vì sợ, mà vì lần đầu tiên, Lạc Vân thấy nơi đáy mắt người đội trưởng lạnh lùng kia… có nước.

“Chị nhớ em rồi, phải không?” – tiếng nói trong gương nứt ra, vỡ vụn – và cùng lúc đó, một giọt máu chảy dài xuống khóe miệng Thanh trong phản chiếu.

Bầu không khí co rút như có thứ gì đó đang thoát ra khỏi gương.

Tống Diệp quay mặt đi, nhưng Lạc Vân nắm lấy tay cô: “Đừng lùi nữa. Nếu chị không nhớ cô ấy... cô ấy sẽ không dừng lại.”

Gương nứt thêm một lần nữa.

Tiếng cười vang lên.

“Chơi trốn tìm lâu vậy rồi, chị còn không chịu tìm em?”

Mặt gương biến thành một lớp nước đen, bắt đầu cuộn sóng. Và rồi – một bàn tay nhỏ trắng bệch thò ra khỏi mặt kính.

Tống Diệp rút súng, nhắm vào gương – nhưng không bóp cò.

Cô nhìn đôi mắt trong gương, rất lâu.

Và đáp lại: “Tôi sẽ tìm em. Cho đến khi em thật sự nhìn tôi lần nữa.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.