truy tìm tội lỗi

Chương 4: Mã Giải Mùi Hương


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trụ sở đội điều tra đặc biệt lúc nửa đêm chỉ còn ánh sáng vàng rực từ phòng giám định. Những dãy đèn huỳnh quang phản chiếu lên gương mặt căng thẳng của Thanh Hoan, nơi mà mỗi nét cau mày đều mang theo áp lực nặng nề của một người luôn đứng ranh giới giữa lý trí và những cảm xúc bị bóp nghẹt.

Chiếc USB của Trác Vân đang được đội kỹ thuật giải mã. Dù là đội trưởng, cô cũng không thể tự ý can thiệp hệ thống nếu không muốn làm sai quy trình. Nhưng cô không đứng yên. Cô chờ. Giống như con thú săn mồi đang kiên nhẫn vờ ngủ trước khi vồ mảnh thịt duy nhất trong rừng.

Trợ lý Lâm bước đến, khẽ đặt một tách cà phê xuống bàn:

“USB mã hóa ba tầng. Chúng tôi đang chạy tầng hai. Dữ liệu khá hỗn tạp – xen lẫn nhật ký mã hoá, chuỗi văn bản bị phân đoạn, kèm cả hình ảnh có dấu watermark.”

Hoan nhíu mày. “Watermark của ai?”

“Không rõ. Chỉ có ký hiệu hình con mắt và hai chữ V.C.”

Ngón tay Thanh Hoan vô thức siết lại quanh thành cốc sứ. V.C. – không nhầm được. Đó là dấu hiệu của một mạng lưới buôn dữ liệu ngầm trong giới hacker, nơi mà chỉ những kẻ từng phản bội lòng tin mới để lại dấu hiệu đó. Và Trác Vân… từng một lần nhúng tay vào nó, năm 22 tuổi.

Hoan không nói gì. Cô đứng lên, bước thẳng ra khỏi phòng kỹ thuật. Hướng đi của cô không ai dám cản, kể cả là cấp trên. Bởi ai cũng biết, một khi ánh mắt đội trưởng lạnh đi như đêm đầu đông, thì hoặc sẽ có lệnh bắt, hoặc sẽ có một cái tên bị xoá sổ khỏi dữ liệu quốc gia.


Trác Vân đang ngồi ở một quán bar ngầm gần hồ Thành Phố. Âm nhạc dồn dập, ánh đèn đỏ rực, và không khí pha trộn giữa mùi rượu mạnh với hơi người – hỗn loạn, gợi cảm, và trơn trượt như chính cô.

Cô biết Hoan sẽ đến. Biết chắc.

Không ai từng giữ một chiếc USB do cô mã hóa mà lại ngủ yên được đêm đầu tiên.

Quả nhiên, khi ly whisky thứ hai vừa chạm môi, bóng dáng lạnh lùng quen thuộc đã đứng nơi cửa. Hoan không mặc đồng phục. Cô chỉ khoác chiếc trench coat dài tối màu, sơ mi đen bên trong cài kín cổ. Nhưng ánh mắt – vẫn là ánh mắt của người từng khóa cổ tội phạm giữa sân thượng, giữa đêm mưa, không một chút run tay.

“Không đeo bảng tên. Không súng. Không thuộc phạm vi quyền lực,” Trác Vân cười, giọng ngả ngớn. “Vậy hôm nay cô đến với tư cách gì?”

Thanh Hoan không đáp. Cô ngồi xuống ghế đối diện, ánh mắt lướt qua cổ áo Vân – nơi vạt váy xẻ sâu để lộ phần da mịn, trắng như sữa trong ánh đèn đỏ.

“Tôi hỏi lại,” Hoan bắt đầu, giọng đều đều như lưỡi dao. “Ai là người đưa cô chuỗi dữ liệu trong USB?”

Vân đặt ly xuống. Cô nghiêng người sát lại, ánh mắt nửa buồn cười, nửa lấp lánh:

“Nếu tôi nói là một cảnh sát… cô tin không?”

Thanh Hoan vẫn không nhúc nhích. Nhưng gương mặt dường như vừa đông cứng thêm một tầng.

“Cô đang chơi một trò rất nguy hiểm.”

“Còn cô…” Vân cười, tay lướt nhẹ qua cổ áo chính mình rồi dừng lại ngay cổ tay Hoan, áp sát. “…vẫn chưa biết là đang bị kéo vào ván cờ của ai.”

Không ai lên tiếng thêm. Âm nhạc bên trong vang lên mạnh mẽ, nhưng bàn tay Hoan không rút về. Bàn tay cô nắm chặt cổ tay Vân, dằn xuống bàn – đủ để giữ lại, nhưng không đủ để làm đau. Một sự kiềm chế… đáng sợ.

Trong ánh sáng rực lửa, một cảnh sát lạnh lùng đang giữ chặt cổ tay một hacker gợi cảm, ánh mắt họ chạm nhau như hai lưỡi dao bén đang vờn sát cổ họng đối phương.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.