truy tìm tội lỗi

Chương 5: Vết Cắt Không Lành


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

“Cảnh sát đang bị giật dây.”
Câu nói ấy của Trác Vân như nhát dao vô hình, cứa rách lớp sương mù đang bao phủ tâm trí Thanh Hoan.

Cô buông cổ tay Vân ra, chậm rãi đứng dậy. Ghế bar bật lại một tiếng ken két nhẹ, nhưng trong quán, không ai để ý đến. Mọi người say sưa với thứ hỗn loạn giả tạo – còn giữa họ, cơn say duy nhất là từ ánh mắt.

“Không ai giật được dây tôi,” Hoan lạnh lùng nói.

“Nhưng có kẻ từng cắt dây cô,” Vân đáp, nửa trêu chọc, nửa khàn khàn, như nhắc lại một vết đau rất cũ.

Ánh mắt Hoan tối đi. Không rõ là giận, hay kìm nén. “Tôi không ở đây để nghe những câu đùa rẻ tiền.”

“Vậy là để hỏi về cái xác hôm qua?” Vân tựa lưng vào thành ghế, bàn tay lần theo ly rượu. “Cô nghĩ đó là vụ giết người ngẫu nhiên à?”

Hoan im lặng.

Vân bật cười, ánh mắt nghiêng nghiêng đầy khiêu khích. “Kẻ giết người đã để lại một dãy số nhỏ bên dưới da nạn nhân. Cô có phát hiện ra không?”

Một nhịp tim bỏ lỡ. Hoan nhìn chằm chằm vào Vân, không chớp.

“Nếu không... tôi nghĩ cô nên kiểm tra lại phần xương đòn bên phải,” Vân nói tiếp. “Chỗ đó thường là nơi dễ giấu thông tin dạng vi chíp nhất, ít ai nghĩ tới.”

“Cô lấy thông tin này từ đâu?” Giọng Hoan trầm xuống, ánh mắt như cắt xuyên qua lớp mascara của Vân.

“Hắn từng là bạn giường của tôi.”

Trong thoáng chốc, không khí đặc quánh lại.

“Cô tiếp cận hắn vì vụ án?” Hoan hỏi, môi mím chặt.

“Cô tưởng tôi là kiểu người cần lý do để lên giường à?” Vân khẽ cười, nhưng trong mắt không có lấy một vệt cợt nhả.

Hoan không đáp. Cô lùi lại, xoay người rời đi. Nhưng giọng Vân lại vang lên phía sau – nhẹ, như một lời thì thầm của tội lỗi:

“Nếu tôi đưa cô đến hiện trường thật, cô dám không?”

Hoan dừng chân, không quay đầu. “Tôi luôn dám.”


Nửa tiếng sau, chiếc xe đen không biển số lao vút khỏi cầu Kim Ngưu. Địa điểm Vân chỉ là một nhà xưởng bỏ hoang ven sông, nơi từng bị phá dỡ vì buôn lậu thiết bị công nghệ cách đây ba năm.

Cánh cổng sắt mở ra, bên trong là không gian đặc kín mùi gỉ sắt và hơi ẩm. Vân bước trước, gót giày cao đập lên nền xi măng phát ra âm thanh gợi cảm kỳ lạ giữa bóng tối.

“Cẩn thận,” Vân nói mà không quay đầu. “Nơi này có thể còn bẫy.”

Hoan rút súng, cài chốt. Ánh mắt cô không rời khỏi từng bước chân của Vân – như thể chỉ cần một dấu hiệu lạ, cô sẽ không ngần ngại bắn xuyên vai người đàn bà đi trước.

Họ dừng lại ở một góc khuất, nơi ánh sáng mờ nhạt của đèn pin chiếu lên bức tường phủ bụi – và trên đó là hàng chữ máu nửa khô nửa thẫm:

“PHIÊN BẢN THỬ NGHIỆM 03 – V.C.”

Hoan siết chặt khẩu súng. Cơn lạnh từ xương sống tràn lên tới ót. Cô chưa từng thấy dòng chữ này, chưa từng nghe về cái gọi là "phiên bản thử nghiệm".

“Chào mừng cô đến với mê cung,” Vân thì thầm bên tai, ánh mắt không rời dòng chữ. “Nơi bắt đầu… và cũng là nơi tôi mất nhân tính.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.