Cánh cửa kim loại bật mở với âm thanh rền vang, kéo theo một làn hơi lạnh tràn ra từ phía trong. Trác Vân không nói gì, bước vào đầu tiên, để mặc ánh đèn pin trong tay Hoan chiếu theo hình dáng lưng áo đen bó sát của cô.
Phía sau lớp cửa, không gian hiện ra như một trung tâm thí nghiệm nhỏ: bàn inox, ống nghiệm vỡ, vài màn hình máy tính phủ bụi vẫn nhấp nháy ánh sáng đỏ mờ. Tất cả như đang đợi họ từ lâu.
Thanh Hoan chầm chậm bước tới chiếc bàn chính giữa. Một hồ sơ còn nguyên vẹn được đặt ngay ngắn trên đó, bìa ghi hai chữ viết tay nguệch ngoạc:
“V.C.03 – Thử nghiệm nhân cách cảm xúc phụ.”
Hoan lật trang đầu tiên. Không có tên. Chỉ có dòng số nhận dạng và ảnh một người phụ nữ – gương mặt quen thuộc. Quen đến mức khiến cô lạnh gáy.
Trác Vân.
Nhưng là Vân cách đây 6 năm. Mắt đầy lửa, môi vẫn kiêu ngạo. Nhưng vẻ ngạo mạn ấy chưa bị mài mòn bởi những vết nứt của ngày hôm nay.
Hoan nhìn sang Vân, khẽ hỏi: “Cô là...”
“Phiên bản thứ ba,” Vân đáp, mắt nhìn lên một tấm kính mờ phía trên đầu. “Còn hai người nữa đã biến mất. Một người tự thiêu, một người biến mất khỏi mọi cơ sở dữ liệu.”
“Cô không phải con người?”
“Cô có định nghĩa rõ ràng nào cho từ đó không?” Vân bật cười, ánh mắt lúc này sắc như dao. “Tôi từng yêu, từng phản bội, từng giết người... Tôi còn thật hơn khối kẻ đang sống ngoài kia.”
Hoan siết chặt hồ sơ. Trong lòng cô, lý trí gào thét, nhưng tim lại nảy lên một nhịp kỳ lạ. Có một sự mâu thuẫn khủng khiếp đang dấy lên – giữa bản năng cảnh sát và sự tò mò đàn bà.
“Vì sao kể tôi nghe chuyện này?” Hoan hỏi, khàn giọng.
Vân bước lại gần, ánh sáng chập chờn hắt lên làn da trắng xanh của cô. “Vì tôi muốn cô hiểu thứ cô đang săn không phải tội phạm bình thường. Họ là sản phẩm. Còn tôi... là hàng lỗi.”
Một khoảng lặng đè xuống giữa hai người. Trong bầu không khí lạnh như thép, ánh mắt Hoan và Vân gặp nhau. Không còn mập mờ. Mà là sự đâm xuyên – của hai bản thể từng lạc mất nhân tính.
Vân chậm rãi vươn tay, đặt lên ngực Hoan, ngay dưới bảng tên đội trưởng.
“Cô sẽ làm gì, nếu tôi nói tất cả những vụ giết người gần đây đều là thử nghiệm thất bại? Và nạn nhân... là những kẻ từng giống tôi?”
Hoan không trả lời. Bởi lúc đó, tiếng súng bất ngờ vang lên – xuyên qua bức tường bên hông.
Một viên đạn cắm thẳng vào màn hình. Tia lửa tóe ra, ánh sáng nhấp nháy tắt ngúm.
Vân xoay người, túm lấy tay Hoan. “Chúng theo dấu cô. Mau lên.”
Hoan không kháng cự. Bàn tay họ siết chặt lấy nhau trong bóng tối. Lần đầu tiên – không vì nghi ngờ, không vì điều tra. Mà vì sinh tồn.