Tiếng bước chân rầm rập vang lên trên hành lang thép lạnh. Trong bóng tối đặc quánh, ánh đèn pin lia loạn xạ từng mảng tường ẩm ướt, kèm theo tiếng bộ đàm lách cách dội vào không gian.
“Mục tiêu xác định tại tầng ba. Chuẩn bị phong toả lối thoát phía Tây.”
Trác Vân kéo Thanh Hoan sát vào một góc tường, lưng ép chặt vào cánh tủ hồ sơ rỉ sét. Ánh sáng quét sát qua má cô, cách chỉ vài phân. Hơi thở của Vân phả vào tai Hoan, nóng ran. Mùi thuốc súng, mùi mồ hôi, và cả một thứ gì đó... rất đàn bà. Quyến rũ nhưng nguy hiểm.
“Cô từng nghe về Đội D chưa?” Vân thì thầm, môi gần đến mức gần như lướt qua vành tai Hoan. “Chúng là đội xử lý bóng tối – nơi pháp luật không chạm đến được. Chuyên thủ tiêu những ‘sản phẩm lỗi’ như tôi.”
Hoan siết chặt khẩu súng trong tay. “Cô là tội phạm truy nã cấp A, mà còn có thì giờ dọa tôi à?”
Trác Vân nhếch môi. “Cô không thấy tôi đang cứu cô khỏi bị bắn nát đầu à?”
Phía cuối hành lang, một bóng đen xuất hiện – cao lớn, mặc giáp ngụy trang, mặt đeo mặt nạ đen không biểu cảm. Khẩu súng gắn ống giảm thanh giơ thẳng về phía họ.
PẰNG!
Tiếng nổ khô gọn. Viên đạn sượt qua sát gò má Hoan, để lại vệt máu nóng hổi trượt xuống cằm. Cô chưa kịp phản ứng, Trác Vân đã nhào tới, đè cô ngã xuống sau tủ kim loại. Một phát nữa xuyên qua tấm tủ, chỉ cách họ vài milimet.
“Khốn kiếp...” Hoan nghiến răng, cơn đau khiến tim đập loạn nhịp. Cô đưa tay rút súng, nhưng Vân giữ lấy cổ tay cô, ánh mắt nghiêm lại.
“Không nhanh hơn bọn họ đâu. Nếu muốn sống, tin tôi lần này.”
“Cô nghĩ tôi có lựa chọn khác à?” Hoan gằn giọng, ánh mắt lấp lánh sự phản kháng. Nhưng lòng lại bất ngờ lạc nhịp.
Trác Vân bật cười khẽ, âm thanh gần như vuốt ve. “Cô lúc nào cũng muốn kiểm soát mọi thứ... Nhưng nếu còn sống đến sáng mai, có lẽ cô nên học cách buông tay.”
Không kịp phản bác, Hoan bị kéo dậy, cả hai chạy xuyên qua dãy hành lang tối, chân vang lộp cộp trên nền bê tông lạnh. Khói từ những phát súng trôi lửng lơ trong không khí, mùi thuốc súng ám đặc. Vân đi trước, thân hình uyển chuyển như lướt đi giữa những khe bóng tối, trong khi Hoan lần đầu tiên không phải người dẫn đầu.
Tầng trệt hiện ra. Cánh cửa thép cuối cùng – cũng là lối thoát duy nhất – đang đóng. Một bảng mật mã hiện lên nhấp nháy đỏ.
“Tôi giải mã,” Hoan nói, rút bảng điều khiển mini từ túi áo.
Nhưng tay cô đang run. Không phải vì sợ chết, mà là vì cảm xúc bỗng chốc trở nên quá hỗn loạn.
Vân đặt tay lên vai Hoan, giọng nhẹ nhưng chắc: “Tin tôi. Để tôi xử lý.”
Hoan quay sang. Trong ánh đèn lập loè, cô nhìn thấy Trác Vân rõ hơn bao giờ hết – gương mặt mồ hôi lấm tấm, ánh mắt lạnh lùng giờ mang một tia... bảo vệ. Không phải ánh nhìn của một kẻ bị truy nã. Mà của người sẵn sàng đưa lưng ra chắn đạn vì mình.
Cửa bật mở. Họ lao ra, bóng dáng biến mất vào màn đêm ngay khi tiếng còi báo động vang lên đinh tai. Đội đặc nhiệm ập đến chậm hơn vài giây. Khi bước vào phòng, họ chỉ thấy tường trống và hệ thống điều khiển vừa bị phá mã.
...
Trong căn phòng áp mái của tòa nhà bỏ hoang phía xa, Trác Vân nhóm lửa bằng mấy mẩu giấy cũ. Hoan ngồi cách đó một đoạn, lưng tựa vào tường, mắt nhìn chằm chằm vào vết máu đã khô trên tay.
Vân lột áo khoác, để lộ bờ vai trần với những vết sẹo chằng chịt. Hoan liếc qua, không hỏi. Nhưng lòng có gì đó chộn rộn.
“Cô nên cầm máu vết thương,” Vân đưa cho cô miếng băng gạc. “Trông cô không hợp với việc chảy máu đâu.”
“Cô thì hợp chắc?” Hoan gằn nhẹ, nhưng vẫn nhận lấy.
Im lặng kéo dài giữa họ, chỉ còn tiếng lửa lách tách và tiếng tim đập của chính họ.
“Tôi tưởng cô sẽ bỏ mặc tôi lúc ở hành lang,” Hoan khẽ nói, giọng khàn.
Trác Vân không quay lại. “Tôi không bao giờ bỏ thứ gì mình muốn giữ lại.”
Hoan quay mặt đi, nhưng câu nói ấy đã kịp in sâu vào nơi yếu mềm nhất cô luôn cố giấu kín.
Trong ánh lửa chập chờn, họ nhìn nhau – không ai bước tới, cũng không ai lùi lại. Nhưng một thứ căng thẳng mới đang lớn dần, gợi cảm và nguy hiểm, như chính mối quan hệ mà họ đang bước vào.