Căn phòng áp mái chỉ có một cửa sổ nhỏ, ánh sáng ban mai lọc qua lớp rèm bụi mờ, hắt vào bức tường xám lạnh những đường sọc dài u uẩn. Thanh Hoan ngồi trên tấm nệm cũ sờn, mắt nhìn chằm chằm trần nhà loang lổ vết ẩm, tay vẫn cầm chặt khẩu súng đặt ngang đùi.
Không gian quá yên. Mỗi nhịp thở đều trở nên rõ ràng, như thể ai đó đang chờ giây phút yếu lòng để đâm vào.
Trác Vân đứng bên cửa sổ, lưng xoay về phía Hoan, tóc xõa che mất phần gáy. Cô mặc sơ mi đen, một bên cổ áo xộc xệch lộ vết bầm mới, tay đang cuốn lại ống tay áo. Nhìn từ xa, trông cô giống hệt một kẻ đã quen sống giữa ranh giới của sống – chết.
“Cô không ngủ sao?” Vân hỏi, giọng không quay lại.
“Còn cô thì sao?” Hoan đáp, khẽ nhếch môi.
Vân thở ra một tiếng khẽ như gió. “Tôi không ngủ được ở nơi yên tĩnh. Không có tiếng còi hú, tiếng đạn... thấy thiếu.”
Hoan ngồi dậy, tiến lại phía bàn gỗ cũ nơi đặt vài chai nước và hộp cứu thương. Cô rót hai ly, đưa một ly cho Vân. Tay họ chạm nhau – chỉ một giây – nhưng như điện giật.
“Chuyện tối qua…” Hoan bắt đầu.
“Không cần cám ơn.” Vân ngắt lời, ánh mắt lạnh. “Tôi giúp cô không phải vì cô là cảnh sát.”
“Vậy là vì gì?” Giọng Hoan trầm hơn, pha chút nghẹn.
Trác Vân quay sang. Gương mặt cô, dưới ánh sáng nhạt nhòa, vừa sắc lạnh vừa kỳ lạ cuốn hút. “Vì tôi muốn cô sống đủ lâu để hiểu tôi là ai… rồi hãy tự mình phán xét.”
Hoan cười nhạt, nhưng trong mắt lại phảng phất một nỗi bối rối. Cô từng đối diện với bao nhiêu tội phạm, bao nhiêu tâm lý méo mó, nhưng Trác Vân là người đầu tiên khiến cô phải lùi lại… không phải vì sợ, mà vì thấy chính mình trong đó.
“Cô từng là gì trong Đội D?” Hoan hỏi, lần đầu không mang chất vấn mà như đang dò hỏi điều gì đó bản thân cô không dám chắc.
Vân đặt ly nước xuống bàn, không trả lời ngay. Cô rút ra từ túi áo một chiếc thẻ ngành cũ, ném xuống mặt bàn.
Thanh Hoan nhìn kỹ — dòng chữ đã phai: TRÁC VÂN – Sĩ quan đặc nhiệm – Cục Điều tra Ngầm.
“Cách đây ba năm, tôi là người như cô. Tin vào luật, tin vào công lý. Cho đến khi người ta dùng chính công lý đó để chôn tôi xuống.”
Hoan siết chặt tay.
“Vụ Hoàng Tín...” Hoan thở ra. “Tôi từng đọc hồ sơ.”
“Chỉ là bề nổi.” Vân nhếch môi. “Tôi là con tốt hy sinh. Một cái tên cần biến mất để giữ lại bộ mặt sạch sẽ cho hệ thống.”
Không gian chìm vào im lặng lần nữa. Nhưng lần này, là im lặng thấu hiểu. Hoan thấy nơi đáy mắt Vân không phải là thù hận đơn thuần, mà là nỗi uất ức sâu đến tận xương tuỷ – thứ có thể giết chết một người tử tế chỉ trong một đêm.
“Tôi không biết cô vô tội hay có tội,” Hoan nói chậm rãi. “Nhưng tôi biết mình không muốn cô chết vì một bản án mà cô chưa bao giờ được tự nói lời bào chữa.”
Trác Vân không nói gì. Cô chỉ nhìn Hoan – ánh nhìn lần này không lạnh, không sắc, mà mơ hồ lấp lánh một tia gì đó rất lạ. Như cảm kích. Như tiếc nuối. Như muốn chạm đến… nhưng lại sợ.
Hoan tiến lại gần, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài mươi phân. Không ai nói gì. Hơi thở họ trộn lẫn vào nhau. Bàn tay Vân bất giác đưa lên, nhưng dừng lại giữa không trung.
“Tôi có thể tin cô không?” Hoan hỏi, nhẹ như gió.
“Không,” Vân đáp, giọng khàn. “Nhưng cô có thể chọn không phản bội tôi.”
Một giây sau, cánh cửa gác mái đột ngột bật mở. Tiếng giày dậm lên cầu thang gấp gáp, tiếng radio đeo vai lọt vào không gian: “Mục tiêu đang trốn tại khu H, số nhà 14. Yêu cầu yểm trợ!”
Trác Vân lướt đến cửa sổ, mắt sắc như dao. “Đi thôi. Chúng ta không còn nhiều thời gian.”
“Lại ‘chúng ta’?” Hoan hỏi nhanh.
Vân quay đầu lại, lần này nở một nụ cười thật. “Cô nghĩ tôi sẽ bỏ lại thứ tôi đã cứu à?”