truyện từ bàn tay trắng

Chương 5: Công việc đầu tiên đầy khó khăn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chuyến xe khách dài dằng dặc cuối cùng cũng đưa Hùng đến bến xe miền Đông. Lần đầu tiên đặt chân đến thành phố, cậu choáng ngợp. Trước mắt Hùng là dòng người chen chúc, xe cộ nối đuôi nhau ken đặc, tiếng còi inh ỏi, ánh đèn sáng rực cả một vùng trời. Cậu lạc lõng giữa biển người xa lạ, ôm chặt chiếc ba lô cũ như thể đó là tài sản quý giá duy nhất.

Anh Tám – người cùng làng đã đi trước – ra tận bến xe đón. Anh nhìn Hùng, vỗ vai:
– Ừ, gan lắm mới dám đi. Nhưng ở đây không dễ đâu nghen. Chuẩn bị tinh thần cực khổ nghe chưa.
Hùng gật đầu, mắt sáng rực:
– Em đi để tìm cơ hội, cực khổ em chịu được.

Ngay ngày hôm sau, nhờ anh Tám giới thiệu, Hùng được nhận vào làm bốc vác ở một kho hàng gần cảng. Công việc đơn giản: khuân vác bao gạo, bao xi măng, thùng hàng từ xe tải vào kho. Nhưng khi bắt tay vào, Hùng mới thấm thía. Mỗi bao gạo hơn năm chục ký, thùng hàng nặng đến trĩu vai, nhấc lên đã thấy run rẩy. Cả ngày lưng ướt đẫm mồ hôi, bàn tay rát bỏng vì cọ sát.

Đêm đầu tiên trở về căn phòng trọ tồi tàn, Hùng nằm vật ra, toàn thân đau nhức. Mỗi hơi thở như xé ngực. Anh Tám nhìn Hùng, cười buồn:
– Ngày đầu vậy là còn nhẹ đó. Ráng vài tuần rồi quen, chứ không bỏ nghề thì chịu thôi.
Hùng mím môi, không nói. Trong lòng cậu, một tiếng nói mạnh mẽ vang lên: Mình đã đi xa thế này, không thể bỏ cuộc.

Những ngày sau đó, Hùng cắn răng chịu đựng. Đôi vai phồng rộp, gót chân rớm máu, cánh tay rã rời, nhưng cậu vẫn bám trụ. Có lúc Hùng ngất xỉu ngay trong kho, anh em bốc vác phải dìu ra ngoài. Tỉnh dậy, cậu chỉ cười gượng:
– Em ổn, em làm tiếp được.

Tiền công bốc vác chẳng nhiều, nhưng so với quê thì vẫn là một con số đáng kể. Hùng tính toán kỹ lưỡng: trừ tiền trọ, tiền cơm bụi, còn lại gửi về cho mẹ. Mỗi lần xếp những tờ tiền lấm lem mồ hôi vào phong bì, lòng Hùng lại dâng trào niềm vui. Ít thôi cũng được, miễn sao mẹ biết con trai đã thật sự bắt đầu đổi đời.

Song, cuộc sống thành phố đâu chỉ có miếng cơm manh áo. Hùng sớm nhận ra ở đây, người ta bon chen, toan tính. Trong kho, không ít lần cậu bị đồng nghiệp chơi xấu, cố tình đẩy phần việc nặng về phía mình, hay giành công dễ. Ban đầu Hùng tức giận, nhưng rồi tự nhủ: Kệ, miễn mình có việc, miễn mình được học.

Có lần, quản lý kho nhận thấy Hùng chăm chỉ, liền hỏi:
– Sao mày chịu cực giỏi vậy? Thằng trẻ như mày đáng lẽ tìm việc nhẹ hơn chứ.
Hùng lau mồ hôi, mỉm cười:
– Con nghèo, không sợ cực. Chỉ sợ không có việc để làm.
Người quản lý nhìn Hùng hồi lâu, ánh mắt có chút nể phục.

Dù vậy, thử thách lớn nhất không phải sức nặng của bao hàng, mà là nỗi cô đơn nơi đất khách. Đêm về, căn phòng trọ vắng lặng, Hùng nhớ mẹ và em đến nao lòng. Tiếng xe cộ ồn ào ngoài phố càng khiến nỗi nhớ nhà thêm cồn cào. Cậu chỉ biết mở cuốn sổ nhỏ, ghi lại từng dòng chữ: “Ráng lên Hùng ơi. Mai này mẹ sẽ mỉm cười vì con.”

Có những hôm mưa lớn, nước tràn vào cảng, đường trơn trượt, hàng hóa nặng gấp đôi. Hùng ngã dúi dụi, tay trầy xước, máu chảy. Đau đớn là thế, nhưng cậu cắn răng đứng dậy, không cho phép mình gục ngã. Những giọt máu hòa vào mồ hôi, như minh chứng cho một sự thật: đổi đời không bao giờ dễ dàng.

Ba tháng trôi qua, thân thể Hùng dần quen với công việc. Cánh tay săn chắc, lưng thẳng hơn, ánh mắt kiên định hơn. Cậu không còn là chàng trai quê bỡ ngỡ hôm nào, mà đang dần trở thành một người lao động cứng cỏi nơi thành phố. Nhưng trong sâu thẳm, Hùng biết, đây chỉ là bước khởi đầu.

Một tối ngồi cùng anh Tám bên hiên phòng trọ, Hùng tâm sự:
– Em biết mình không thể bốc vác cả đời. Nhưng em muốn dùng thời gian này để rèn sức, để học cách sống. Sau này, em nhất định sẽ tìm việc khác, hoặc tự làm ăn.
Anh Tám bật cười:
– Mày nói giống tao hồi mới vô đây. Nhưng coi chừng nghen, nhiều người cũng ước mơ lắm, rồi bị cơm áo cuốn trôi.
Hùng nhìn xa xăm, giọng quả quyết:
– Em sẽ không để mình trôi đi. Em phải khác.

Ánh mắt Hùng rực lên niềm tin, như một ngọn đèn nhỏ nhưng đủ sáng giữa bóng tối. Con đường phía trước còn lắm chông gai, nhưng cậu tin mình đang đi đúng hướng.

Công việc đầu tiên đầy khó khăn ấy, với Hùng, chính là bài học khởi đầu – một bài học về sự nhẫn nại, về sức mạnh ý chí, và hơn hết, về giá trị của từng giọt mồ hôi đổi lấy đồng tiền chân chính.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×