truyện từ bàn tay trắng

Chương 7: Những lần bị chê cười và quyết tâm chứng minh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cuộc sống nơi thành phố, ngoài mồ hôi và công việc nặng nhọc, Hùng còn phải đối mặt với một thử thách khác: những lời chê bai, dè bỉu. Người ta thường nói, cái nghèo là một cái tội. Hùng cảm nhận rõ điều đó hơn bao giờ hết.

Những ngày đầu làm việc, thân hình gầy gò, quê mùa khiến Hùng trở thành mục tiêu trêu chọc của một số gã công nhân trong tổ. Có kẻ chế nhạo:
– Nhìn thằng nhóc này coi, mới hôm qua còn ở quê ra, chắc chưa quen mùi bụi thành phố đâu!
Kẻ khác lại hùa vào:
– Ừ, chắc vài hôm nữa bỏ về chứ chẳng trụ nổi!

Hùng cười gượng, không đáp. Cậu biết, tranh cãi chỉ khiến mọi chuyện thêm tệ. Nhưng trong lòng, một vết thương âm ỉ bị khơi dậy. Cậu nhớ về những năm đi học, có lần bạn bè cũng từng cười cậu vì quần áo rách, vì sách vở cũ. Giờ đây, nơi thành phố phồn hoa, sự chênh lệch ấy lại hiện rõ mồn một.

Một buổi tối, sau khi tan ca, Hùng cùng vài người bạn ngồi ăn cơm bụi. Lúc tính tiền, Hùng lấy trong túi ra những tờ tiền lẻ đã nhàu. Một gã đàn anh nhìn thấy, cười khẩy:
– Đúng là nhà quê, đi ăn cũng móc tiền như ăn xin!
Mấy kẻ khác phá lên cười. Máu nóng dồn lên mặt Hùng, nhưng cậu nén lại, im lặng cất tiền. Đêm ấy, nằm trong căn phòng trọ chật hẹp, Hùng quay mặt vào tường, hai mắt mở trừng trừng. Tiếng cười nhạo vang vọng trong đầu. Mình nghèo, họ khinh. Mình yếu, họ cười. Chỉ có một cách duy nhất để khiến họ im miệng: phải chứng minh bằng thành công.

Từ hôm đó, Hùng làm việc gấp đôi. Mỗi bao hàng nặng, cậu gồng lên khiêng không chút than vãn. Mỗi lần có người muốn đùn việc, Hùng vẫn nhận, nhưng không phải vì yếu đuối, mà vì cậu coi đó là cơ hội rèn sức. Dần dần, thân hình Hùng trở nên vạm vỡ hơn, đôi vai cứng cáp, bàn tay đầy chai sạn. Những gã từng chế giễu bắt đầu im lặng khi thấy cậu làm việc không biết mệt.

Không chỉ trong công việc, Hùng còn quyết tâm học hỏi. Ban ngày làm kho, ban đêm cậu lân la đến chợ, quan sát cách người ta mua bán. Có khi, cậu đứng hàng giờ chỉ để xem một bà bán hàng rong chào mời khách ra sao, hay một ông chủ quán tính toán tiền bạc thế nào. Những điều tưởng chừng nhỏ bé ấy, Hùng ghi lại trong cuốn sổ tay, coi như vốn liếng cho tương lai.

Một lần, có người trong xóm trọ thấy Hùng thức khuya, bèn châm chọc:
– Đọc sách làm gì, mai có thành ông chủ không? Hay mai vẫn vác hàng như thường thôi!
Cả phòng trọ bật cười. Hùng mím môi, không đáp. Nhưng ngay trong lòng, quyết tâm bùng cháy. Có thể hôm nay mình chỉ là kẻ vác hàng, nhưng ngày mai, mình sẽ khác. Họ sẽ phải nhìn mình bằng ánh mắt khác.

Thời gian dần trôi, thái độ của mọi người với Hùng cũng thay đổi. Những kẻ từng cười nhạo bắt đầu dè chừng, thậm chí có lúc còn nhờ cậu giúp việc. Hùng không từ chối, nhưng cũng không quên những ánh mắt coi thường ngày trước. Đó chính là động lực thôi thúc cậu bước tiếp.

Một buổi chiều, khi ca làm kết thúc, bác Ba – người công nhân lớn tuổi trong tổ – tiến đến bên Hùng, khẽ vỗ vai:
– Tao để ý chú mày rồi. Người ta cười, chú không cãi, mà chú chứng minh bằng hành động. Đó mới là cách của người mạnh. Nhớ giữ vững, đừng để lời thiên hạ làm mình lung lay.
Hùng nở nụ cười hiếm hoi. Cậu hiểu rằng, sự im lặng của mình không phải là hèn nhát, mà là một lời thề: thề rằng sẽ dùng chính cuộc đời để trả lời tất cả.

Những tháng ngày tiếp theo, Hùng vừa làm, vừa học, vừa âm thầm tích góp từng đồng tiền ít ỏi. Cậu không mua sắm quần áo mới, không ăn uống xa hoa, tất cả đều dồn vào ước mơ lớn hơn. Trong đầu Hùng, một hình ảnh ngày càng rõ nét: một cửa hàng nhỏ, một việc kinh doanh do chính tay mình dựng lên. Khi ấy, những tiếng cười chê bai sẽ chỉ còn là dĩ vãng.

Đêm cuối năm, thành phố rực sáng pháo hoa, người ta hò reo mừng Tết. Trong căn phòng trọ, Hùng ngồi một mình, mở cuốn sổ tay đã dày lên theo từng trang chữ. Cậu viết:
“Người ta cười hôm nay, nhưng ta sẽ khiến họ nể phục ngày mai. Chỉ cần mình không bỏ cuộc, không ai có thể chôn vùi được ước mơ.”

Hùng gấp sổ lại, ngẩng lên nhìn bầu trời rực rỡ. Trong đôi mắt chan chứa niềm tin, ánh sáng của pháo hoa như soi rõ một quyết tâm: quyết tâm phải chứng minh rằng, dù xuất thân nghèo hèn, con người vẫn có thể vươn lên, vượt qua mọi chê cười để chạm đến thành công.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×