Sau vài tháng làm việc nơi thành phố, Hùng dần nhận ra bản thân không còn là cậu trai quê rụt rè, bỡ ngỡ ngày nào. Mọi thứ xung quanh tuy xa lạ, khắc nghiệt, nhưng cũng đang dần trở thành một phần trong nhịp sống thường nhật của cậu.
Ban đầu, những âm thanh ồn ào xe cộ, những ánh đèn neon chói lòa làm Hùng choáng ngợp. Cậu từng ngơ ngác đứng hàng giờ giữa ngã tư chỉ để nhìn dòng người hối hả qua lại. Thế nhưng, sống đủ lâu, Hùng học cách hòa mình vào guồng quay ấy. Giờ đây, tiếng còi xe dồn dập không còn khiến cậu bực dọc, mà lại trở thành nhịp nền quen thuộc của cuộc sống đô thị.
Trong công việc, Hùng dần bắt nhịp được với anh em công nhân. Trước kia, mỗi lần bốc vác cậu thường lóng ngóng, đôi khi làm rơi đồ khiến cả nhóm phải dừng lại. Giờ thì đôi tay chai sạn của cậu đã thành thạo, những bước đi vững chãi hơn, động tác nhanh gọn và ăn khớp với đồng đội. Khi thấy Hùng chăm chỉ, ít lời mà hiệu quả công việc cao, nhiều người bắt đầu thay đổi cách nhìn.
Trong khu trọ nghèo, Hùng cũng tìm thấy cho mình vài người bạn thật sự. Anh Nam – một thanh niên miền Trung – vui tính, hay kể chuyện tiếu lâm, giúp xua tan mệt mỏi sau những ngày dài. Tuấn – đồng hương miền Bắc – thì hiền lành, chịu khó, thường cùng Hùng chia sẻ bữa cơm đạm bạc. Có khi cả bọn chỉ ăn cơm với canh rau muống, nhưng trong tiếng cười và tình bạn, họ cảm thấy bữa cơm ấy ấm áp vô cùng.
Thành phố không chỉ có cơm áo gạo tiền, nó còn có những góc nhỏ khiến Hùng thấy lòng nhẹ nhõm. Những buổi chiều tan ca, cậu thích dạo quanh công viên, ngồi nhìn trẻ con nô đùa, hay ngắm dòng người thong thả đi dạo. Có lúc, Hùng ghé quán cà phê lề đường, nhâm nhi ly cà phê sữa đá, lắng nghe tiếng nhạc bolero cũ kỹ phát ra từ chiếc radio của bà chủ quán. Những phút giây ấy khiến cậu cảm nhận rõ rệt: mình đang dần thuộc về nơi này.
Tuy vậy, Hùng vẫn giữ cho mình sự tỉnh táo. Cậu biết, thành phố có nhiều cạm bẫy. Đêm nào đi ngang những quán karaoke sáng rực, cậu cũng thấy vài đồng nghiệp tiêu hết số tiền lương vừa lãnh vào rượu chè, gái gú. Có người hôm sau chẳng còn đồng nào gửi về quê, lại nợ nần chồng chất. Hùng nhìn mà rút ra bài học cho mình: muốn đổi đời, không thể để bản thân sa ngã.
Để thích nghi tốt hơn, Hùng còn tập cho mình thói quen quan sát và học hỏi. Mỗi sáng, khi đi làm qua các con phố lớn, cậu chú ý đến cách người ta buôn bán: từ tiệm tạp hóa nhỏ đến cửa hàng khang trang. Cậu ghi nhớ những chi tiết nhỏ: cách bày biện hàng hóa, cách chào hỏi khách, thậm chí cả cách tính toán nhanh nhẹn của bà bán nước ven đường. Tất cả đều trở thành “bài học” quý báu trong cuốn sổ nhỏ mà cậu luôn mang theo bên mình.
Thời gian cũng giúp Hùng quen dần với những nỗi nhớ quê. Ban đầu, đêm nào cậu cũng trằn trọc, nhớ mẹ, nhớ mái nhà tranh dột nát, nhớ mùi lúa chín ngoài đồng. Nhưng rồi, giữa bộn bề công việc, nỗi nhớ ấy dần dịu đi, biến thành động lực thôi thúc. Mỗi khi mệt mỏi, Hùng lại nghĩ đến mẹ ở quê đang trông chờ tin con, để rồi siết chặt bàn tay, tự nhủ: Mình không được phép gục ngã.
Một hôm, trong bữa cơm, anh Nam bảo:
– Hùng này, tao thấy mày khác rồi đấy. Lúc mới vô, nhìn mày ngơ ngác như gà lạc. Giờ thì cứng cáp, chắc chắn, nhìn ra dáng dân thành phố rồi.
Cả bàn phá lên cười. Hùng cũng bật cười theo, nhưng trong lòng lại âm thầm thở phào. Phải, cậu đã bắt đầu hòa nhập, đã thật sự bước vào một cuộc sống mới.
Sự thay đổi ấy không chỉ đến từ ngoại hình hay công việc, mà còn từ bên trong. Hùng thấy mình trưởng thành hơn, biết suy nghĩ chín chắn, biết đặt mục tiêu dài hạn. Nếu trước kia, ước mơ của cậu chỉ là có đủ cơm ăn áo mặc, thì giờ đây, trong tim cậu đã hình thành một khát vọng lớn hơn: ước mơ một ngày nào đó tự mình làm chủ, thoát khỏi cảnh làm thuê để tạo dựng tương lai.
Đêm cuối tuần, khi cả xóm trọ rộn ràng với những cuộc nhậu, Hùng ngồi trong phòng, mở sổ tay, viết thêm một dòng:
“Mình đã bắt đầu quen với nơi này. Thành phố không còn xa lạ, nó là thử thách, là cơ hội. Chỉ cần kiên trì, một ngày nào đó, mình sẽ có chỗ đứng giữa dòng đời tấp nập này.”
Hùng gấp sổ, nhìn qua cửa sổ hẹp, thấy ánh đèn đường vàng nhạt trải dài. Trong khoảnh khắc ấy, cậu cảm nhận rõ ràng: hành trình của mình mới chỉ bắt đầu, và tương lai phía trước đang chờ cậu chinh phục.