Từ cục nợ trở thành người yêu

Chương 2: Cục Nợ Từ Trên Trời Rơi Xuống


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hoàng Nam mất vài giây để định thần. Tiếng động cơ vẫn gầm gừ như một con thú bị thương. Phía trước, dưới ánh đèn vàng vọt của đường phố, là một thân hình nhỏ bé nằm bất động. Mùi khói lốp xe khét lẹt xộc vào mũi hắn, đắng ngắt.

"Chết tiệt!"

Hắn chửi thề một tiếng, đấm mạnh vào vô lăng. Rắc rối to rồi. Hắn không sợ hãi, mà là bực bội. Một đêm vui vẻ bị phá hỏng bởi một kẻ đi đường không biết nhìn trước ngó sau. Hắn mở cửa xe, bước ra ngoài với vẻ mặt khó chịu.

Nhưng khi nhìn thấy vũng máu đỏ thẫm đang lan dần ra từ dưới người cô gái, và gương mặt trắng bệch, vô hồn của cô, trái tim hắn bất giác hẫng đi một nhịp. Hắn không phải kẻ chưa từng thấy máu, nhưng cảnh tượng này, một sinh mạng mỏng manh như sắp tan vỡ ngay trước mắt hắn, vẫn khiến lồng ngực hắn dâng lên một cảm giác khó tả.

Lý trí của một cậu ấm quen được bao bọc nhanh chóng chiếm lĩnh. Hắn không gọi cảnh sát, cũng không gọi cứu thương. Hắn rút điện thoại, bấm một số duy nhất đã thuộc lòng.

"Bố," giọng hắn có chút khàn đi. "Con gặp chút rắc rối."

Tại bệnh viện tư nhân Vinmec.

Không khí trong phòng chờ sang trọng nhưng lạnh lẽo, chỉ có tiếng kim đồng hồ tích tắc đều đều. Mùi thuốc sát trùng đặc trưng phảng phất trong không khí. Hoàng Nam ngồi vắt chân trên ghế, vẻ mặt vẫn giữ nguyên sự bất cần cố hữu, nhưng đôi bàn tay thỉnh thoảng lại siết chặt cho thấy hắn không hoàn toàn bình tĩnh.

Đối diện hắn là ông Hoàng – bố hắn, một người đàn ông trung niên với vầng trán cao và ánh mắt sắc bén. Lúc này, sự uy quyền thường ngày của ông đã bị thay thế bởi nét lo lắng và giận dữ đan xen.

"Rắc rối? Con gọi đây là một chút rắc rối ư?" Ông Hoàng gằn giọng, cố gắng đè nén âm lượng. "Con nhìn xem con đã gây ra chuyện gì! Lái xe như một thằng điên! Nếu con bé đó có mệnh hệ gì, con tính sao đây?"

"Không phải lỗi của con," Hoàng Nam cãi lại, giọng thách thức. "Cô ta tự lao ra đường. Con đã phanh hết cỡ rồi."

"Đừng có lý sự với bố!" Ông Hoàng đập tay xuống bàn. "Nếu con không uống rượu, không phóng nhanh vượt ẩu, thì đã không có chuyện gì xảy ra!"

Cuộc tranh cãi của họ bị cắt ngang khi cửa phòng cấp cứu mở ra. Một vị bác sĩ lớn tuổi bước ra, tháo khẩu trang.

"Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch," vị bác sĩ thông báo, khiến ông Hoàng thở phào nhẹ nhõm. "Các vết thương ngoài da không quá nghiêm trọng, chúng tôi đã xử lý xong. Nhưng..."

"Nhưng sao ạ, bác sĩ?" Ông Hoàng sốt sắng hỏi, trái tim lại treo lên.

"Do va đập mạnh ở vùng đầu, bệnh nhân bị chấn động não. Hiện tại cô ấy vẫn còn hôn mê. Chúng ta cần phải chờ cô ấy tỉnh lại và theo dõi thêm mới có thể đánh giá được các di chứng về thần kinh. Trước mắt, chúng tôi sẽ chuyển cô ấy đến phòng hồi sức đặc biệt."

Vị bác sĩ nói thêm: "Chúng tôi không tìm thấy bất kỳ giấy tờ tùy thân nào trên người nạn nhân. Bệnh viện sẽ tạm thời lưu hồ sơ là vô danh."

Nghe đến đây, gánh nặng trong lòng ông Hoàng càng thêm trĩu xuống. Một cô gái trẻ, một mình ở thành phố này, giờ lại nằm đây không người thân thích. Ông không thể để lương tâm mình day dứt. Sau một hồi im lặng, ông đưa ra một quyết định dứt khoát.

"Phiền bác sĩ chuẩn bị thủ tục. Tôi sẽ đưa cô bé về nhà. Tôi sẽ thuê bác sĩ và y tá riêng để chăm sóc, đảm bảo điều kiện hồi phục tốt nhất cho cô bé."

"Bố điên rồi à?" Hoàng Nam đứng bật dậy, phản đối kịch liệt. "Bố còn chưa biết cô ta là ai! Nhỡ cô ta tỉnh lại rồi ăn vạ thì sao? Đưa một người lạ về nhà?"

"Im miệng!" Ông Hoàng trừng mắt nhìn con trai. "Đây là trách nhiệm. Bố không thể vứt bỏ một đứa trẻ đang hôn mê ở bệnh viện được. Quyết định vậy đi."

Hoàng Nam tức tối nghiến răng, nhưng hắn biết không thể thay đổi được quyết định của bố. Hắn ném một cái nhìn căm ghét về phía cánh cửa phòng bệnh. Tự nhiên từ đâu rơi xuống một "cục nợ" phiền phức.

Vài ngày sau, Hạ Lam được đưa về căn biệt thự lộng lẫy của nhà họ Hoàng. Cô được chuyển thẳng từ xe cứu thương lên một căn phòng rộng rãi ở tầng hai, được trang bị đầy đủ thiết bị y tế. Cô vẫn nhắm nghiền mắt, hơi thở đều đều nhưng yếu ớt, hoàn toàn không biết gì về thế giới xung quanh.

Hoàng Nam đứng khoanh tay ngoài cửa phòng, nhìn vào thân ảnh nhỏ bé đang nằm trên giường qua lớp kính. Hắn nhếch mép cười khẩy, một nụ cười không hề có ý tốt.

"Để tao xem mày định nằm đó ăn vạ đến bao giờ."



trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!