Hai ngày sau, Hạ Lam từ từ mở mắt.
Trần nhà màu trắng xa lạ với chùm đèn pha lê cầu kỳ đập vào mắt cô. Không khí thoang thoảng mùi thuốc khử trùng xen lẫn hương hoa lily thanh nhẹ. Cô cử động, cơn đau nhói từ trên đỉnh đầu và khắp cơ thể truyền đến khiến cô nhăn mặt.
Đây là đâu?
Cô cố gắng ngồi dậy, nhưng toàn thân rã rời.
Đúng lúc đó, cửa phòng mở ra. Ông Hoàng cùng một vị bác sĩ tư bước vào. Thấy cô đã tỉnh, ông Hoàng mừng rỡ nhưng cố giữ vẻ mặt bình tĩnh. "Cháu tỉnh rồi à? Cháu thấy trong người thế nào?"
Hạ Lam nhìn người đàn ông xa lạ, ánh mắt có chút sợ hãi. Cô lí nhí đáp: "Cháu... cháu tên là Hạ Lam. Thưa chú, đây là đâu ạ? Tại sao cháu lại ở đây?"
Nghe cô nói rành rọt tên mình, ông Hoàng vừa ngạc nhiên vừa nhẹ nhõm. Vị bác sĩ tiến tới kiểm tra cho cô rồi kết luận: "Có vẻ như chấn thương đã ảnh hưởng đến trí nhớ ngắn hạn và ký ức về vụ tai nạn của cô ấy. Đây là một dạng mất trí nhớ cục bộ, cần thời gian để hồi phục."
Ông Hoàng ngồi xuống bên giường, giọng áy náy. "Cháu tên Hạ Lam à. Cháu đã bị tai nạn giao thông, chúng ta đã đưa cháu vào viện và sau đó đưa về đây để tiện chăm sóc. Cháu có nhớ gì về người thân của mình không?"
Mặt Hạ Lam tái đi. "Trước đây cháu ở với dì, dì ấy bị bệnh nặng và mất. Trước khi mất dì cháu có đưa cho cháu tờ giấy có địa chỉ và sdt của người quen dì. Còn Ví và giấy tờ của cháu... hình như bị móc túi trên xe khách rồi."
Nói đến đây, sự hoang mang tột độ lại ập đến. Cô phải làm sao bây giờ? .
Bỗng, cô như sực tỉnh, đôi mắt sáng lên. "Hành lý! Hành lý của cháu đâu ạ? Trong túi đồ của cháu có một tờ giấy! Là địa chỉ của người quen dì cháu, cũng chính là nơi cháu sẽ đến xin việc.
Đó là tia hy vọng duy nhất của cô lúc này.
Ông Hoàng như bắt được vàng. "Người đâu, mau mang hành lý của cô Lam lên đây!"
Một lúc sau, người giúp việc mang lên một chiếc túi vải đã cũ sờn. Hạ Lam vội vã mở ra, bàn tay run run lục tìm. Bên trong chỉ có vài bộ quần áo rẻ tiền, một ít vật dụng cá nhân, và một mảnh giấy được gấp tư cẩn thận.
Chính là nó!
Ông Hoàng cầm lấy tờ giấy, lập tức rút điện thoại gọi cho trợ lý. "Cậu cho người đến ngay địa chỉ này. Đây là một quán ăn nằm ở chợ.
Sau khi cúp máy, ông quay sang Hạ Lam, an ủi: "Cháu yên tâm. Chúng ta sẽ tìm được dì của cháu sớm thôi. Cứ ở đây nghỉ ngơi cho khỏe nhé."
Hy vọng le lói khiến Hạ Lam bình tĩnh lại đôi chút. Cô ngoan ngoãn gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không giấu được sự lo âu.
Hoàng Nam đứng tựa lưng vào cửa từ lúc nào, khoanh tay trước ngực, chứng kiến toàn bộ màn kịch. Hắn nhếch môi cười khẩy, cái nhìn đầy vẻ chế giễu.
"Diễn hay thật. Mất hết giấy tờ nhưng hành lý còn nguyên, tờ giấy địa chỉ quan trọng nhất cũng còn nguyên. Trùng hợp ghê."
Nói rồi hắn bỏ đi, để lại Hạ Lam ngơ ngác không hiểu tại sao người con trai có gương mặt đẹp như vậy lại có ánh mắt và lời nói cay nghiệt đến thế.
Gần một tiếng sau, người trợ lý của ông Hoàng trở về, vẻ mặt khá ái ngại. "Thưa chủ tịch," anh ta cúi đầu báo cáo. "Tôi đã đến quán ăn đó và thấy đóng cửa. Hàng xóm bảo rằng cả nhà họ đã dọn đi một nơi khác, do người chồng cờ bạc nên phải trốn đi. Tôi cũng gọi vào số điện thoại trên tờ giấy, nhưng Không liên lạc được
Tin tức như một gáo nước lạnh dội thẳng vào niềm hy vọng vừa nhen nhóm của Hạ Lam. Bây giờ cô phải làm gì?
Cô sững người, đôi mắt to tròn lại ngấn nước. Lần này, không chỉ là sự sợ hãi, mà còn là cảm giác bị bỏ rơi, tuyệt vọng tột cùng. Cô bật khóc nức nở, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má xanh xao.
Ông Hoàng chỉ biết đứng nhìn, thở dài đầy bất lực.
Từ trên cầu thang, Hoàng Nam cũng nghe thấy tất cả. Hắn đã chuẩn bị sẵn tâm thế để chế nhạo màn kịch của cô gái kia. Nhưng không hiểu sao, khi nghe tiếng khóc vỡ òa, tuyệt vọng của cô, lồng ngực hắn lại dâng lên một cảm giác khó chịu đến lạ.