Sau cơn sáng trắng lóe lên tại Quỷ Cốc, mọi thứ chìm vào hư vô. Khi Diễm Trang mở mắt, nàng thấy mình đang nằm trên một bãi cỏ giữa lòng thành phố. Không còn tiếng gió rít, không còn tiếng kiếm chạm nhau hay tiếng hét của Huyền Lăng. Chỉ còn âm thanh xa xa của xe cộ, và ánh nắng nhàn nhạt chiếu qua tán lá.
Một chiếc xe buýt hiện đại chạy ngang, bên hông in hình một người phụ nữ tóc bạc trong bộ giáp tím. Dòng chữ phía dưới là thứ khiến nàng giật mình:
“Kỷ niệm 5 năm ngày sáng lập Tân Thời Đại Vĩnh Thế – Vinh danh Người Cải Tạo Thời Gian: Huyền Lăng”
Diễm Trang như chết lặng. “Không thể nào…”
Nàng đứng dậy, lòng bàn tay vẫn còn lưu vết máu cũ – chứng tích của trận chiến tại Quỷ Cốc. Nhưng thành phố này không phải nơi nàng rời đi. Nó quá… sạch sẽ. Quá vô cảm. Mọi người trên đường đều mang kính thông minh, đồng phục đồng nhất, và di chuyển như những chiếc bóng – im lặng, vô hồn.
Một thế giới bị điều khiển.
Một bàn tay bất ngờ chụp lấy nàng kéo vào hẻm. Trước khi kịp kêu lên, giọng trầm quen thuộc vang lên:
“Là ta.”
Tư Mã Vô Tình. Hắn xuất hiện như bóng ma, gương mặt lấm tấm mồ hôi, nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh.
“Trang, nàng ổn chứ?”
“Chúng ta… đã thất bại rồi sao?”
Tư Mã gật khẽ. “Dòng thời gian đã bị bẻ cong. Huyền Lăng không chết. Một phần linh hồn ả đã lọt qua khe nứt và... ẩn thân ở thời điểm năm 2020.”
“Còn Âu Dương?”
“Ta chưa thấy hắn… nhưng nếu hắn còn sống, hẳn cũng đang tìm cách như chúng ta.”
Họ trốn trong một nhà kho cũ, nay bị bỏ hoang vì “không đạt chuẩn kiểm soát môi trường” – theo như thông báo dán bên ngoài. Tư Mã kể lại: sau khi ánh sáng tím nổ ra, hắn tỉnh dậy giữa một công viên. Trên tòa nhà lớn nhất trung tâm là màn hình LED chiếu liên tục hình ảnh Huyền Lăng như một vị thần cứu thế. Không ai biết đến chính phủ cũ. Không ai nhớ đến lịch sử thật.
Diễm Trang đưa cho hắn xem vết nứt trên lòng bàn tay – nơi nàng từng đặt lên trụ đá điều khiển Thiên Diệt Kiếm.
“Ta cảm giác… nó vẫn còn kết nối với thứ gì đó.”
“Có thể là cổng thời gian cũ,” Tư Mã đáp. “Hoặc là mảnh ký ức bị kẹt lại.”
Bất ngờ, cửa nhà kho bật mở. Một chiếc máy bay không người lái lượn vào, quét tia hồng ngoại. Tư Mã rút kiếm, nhưng chưa kịp ra tay thì một cú đánh từ bóng tối đánh văng chiếc drone.
Âu Dương Vô Địch bước ra, áo khoác rách vai, mặt dính bụi nhưng miệng vẫn nở nụ cười:
“Chà, không ngờ hai người cũng ở đây. Ta tưởng chỉ còn mình ta lạc giữa vở kịch điên rồ này.”
Cả ba nhìn nhau, rồi không ai nói thêm lời nào. Chỉ là một cái gật đầu – đủ để biết họ vẫn sống. Và vẫn còn nguyên lý tưởng.
Ba người trở lại nơi từng là căn hộ cũ – nay đã bị thay bằng trụ sở một công ty vệ tinh tên Tập đoàn Vĩnh Thế. Diễm Trang nhờ một hacker đường phố quét mã dữ liệu, thì phát hiện ra: Tập đoàn Vĩnh Thế kiểm soát toàn bộ mạng lưới truyền thông, năng lượng, dữ liệu cá nhân và cả... ghi chép thời gian.
“Thế giới này là mô phỏng được tạo dựng từ bộ não của một kẻ điên,” Âu Dương nói. “Hoặc là của một kẻ đã chạm tay vào bản chất thật của thời gian.”
“Không còn nghi ngờ gì nữa,” Tư Mã trầm giọng, “Huyền Lăng đã tái tạo thế giới này. Và chúng ta – chỉ là tàn dư của dòng thời gian cũ.”
“Vậy phải làm sao?” Diễm Trang hỏi.
“Quay lại nơi khởi đầu,” Âu Dương chỉ vào bản đồ. “Quỷ Cốc.”
Nhưng Quỷ Cốc giờ đã bị phong toả. Vệ tinh Vĩnh Thế giám sát toàn bộ khu vực. Cách duy nhất là xâm nhập vào “Trạm Trục Không” – trung tâm dữ liệu thời gian đặt ngầm dưới thành phố. Nếu họ có thể khôi phục thông tin gốc, có thể tìm lại tọa độ thời điểm chính xác trước khi vết nứt mở ra.
Đêm đó, cả ba lên kế hoạch. Diễm Trang dùng danh tính cũ của mình – giờ là dữ liệu “đã mất tích” trong hệ thống – làm chìa khóa mở cửa vào hầm dữ liệu. Âu Dương chuẩn bị thiết bị phá mã lượng tử. Tư Mã rèn lại thanh kiếm bằng mảnh còn lại của Thiên Diệt – giờ là một lưỡi đoản kiếm khắc ánh tím.
“Dù chỉ còn một nửa,” hắn nói, “ta vẫn có thể chém qua mọi sự giả dối.”
Đêm đột nhập. Trạm Trục Không nằm dưới lòng đất 200m, được bảo vệ bằng cơ chế nhận dạng sinh trắc học ba tầng: vân tay, DNA và... hồi ức.
“Đừng nói là nó đọc cả ký ức?” Diễm Trang ngạc nhiên.
Âu Dương gật đầu: “Phát minh từ năm 2030. Nhưng có vẻ nó đã bị Huyền Lăng lấy sớm từ một dòng thời gian khác. Chúng ta đang chiến đấu với tương lai bị đánh cắp.”
Bằng trí tuệ và sự liều lĩnh, họ vượt qua ba tầng bảo mật. Khi cánh cửa cuối cùng mở ra, bên trong là một không gian như phòng điều khiển tàu vũ trụ – màn hình cong 360 độ, hàng ngàn dòng dữ liệu thời gian trôi như bão.
Ở giữa phòng là một khối lập phương phát sáng. Trên đó – hình ảnh Huyền Lăng hiện lên như một linh hồn kỹ thuật số.
“Chào các kẻ nổi loạn,” giọng nói vang lên, trầm và dịu. “Chắc các ngươi không nghĩ sẽ gặp ta ở đây chứ?”
“Ngươi chỉ là bản sao dữ liệu,” Tư Mã đáp.
“Có thể. Nhưng kể cả là dữ liệu – ta cũng đủ giết các ngươi lần nữa.”
Mọi màn hình đồng loạt chuyển màu đỏ. Tín hiệu báo động vang lên. Các trạm robot từ bên ngoài bắt đầu tiến vào.
“Trang, dữ liệu!” Âu Dương hét lên.
Diễm Trang cắm thiết bị giải mã vào khối lập phương. Ánh sáng tím bùng lên, dữ liệu cuộn tròn như xoáy nước. Cô tập trung cao độ, các đoạn ký ức như đang chạy ngược: hình ảnh cha cô, cánh cổng đá, Quỷ Cốc, Huyền Lăng vỡ tan trong ánh sáng... rồi dừng lại ở một tọa độ.
12:47 ngày 13 tháng 3 năm 2020 – giây đầu tiên vết nứt xuất hiện.
“Có rồi!” – cô hét lên. “Tư Mã, giờ là lúc!”
Tư Mã rút kiếm, đâm thẳng vào tâm lõi dữ liệu. Cả trạm phát nổ ánh sáng trắng. Trước khi bị cuốn đi, họ chỉ nghe thấy tiếng Huyền Lăng gào lên:
“Các ngươi không thể thoát khỏi định mệnh đâu!”
Khi tỉnh dậy, họ thấy mình đang đứng trước Quỷ Cốc.
Không còn đường rạn trên trời.
Không còn Tập đoàn Vĩnh Thế.
Không còn bất kỳ ai ngoài họ.
Thời gian đã được sửa chữa.
Tư Mã siết chặt tay Diễm Trang. Âu Dương nhìn lên bầu trời, thở dài:
“Lần này… đừng để mọi thứ lặp lại nữa.”
Ba người cùng nhìn về phía Quỷ Cốc – nơi số phận từng bị đánh cắp.
Giờ là lúc giành lại chính mình.