Tư Mã Vô Tình – Kiếm Giới Thời Không

Chương 11: Người Gác Cổng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi thoát khỏi thế giới bị Huyền Lăng thống trị bằng cỗ máy thời gian nhân tạo, ba người – Tư Mã Vô Tình, Diễm Trang và Âu Dương Vô Địch – đứng trước Quỷ Cốc, nơi mọi bi kịch bắt đầu. Nhưng lần này, Quỷ Cốc không còn đơn thuần là một địa danh. Nó là cánh cổng cuối cùng – lối đi đến thời điểm quyết định vận mệnh của cả ba và cả dòng thời gian đã bị bóp méo.

Ánh sáng lờ mờ từ bình minh phủ lên đỉnh núi đá. Trời không lạnh, nhưng tất cả đều rùng mình như có một sức ép vô hình đang chờ họ.

“Chúng ta có chắc... đây là nơi chính xác không?” – Âu Dương hỏi, mắt nhìn về khoảng không trước mặt.

Tư Mã Vô Tình gật nhẹ, tay đặt lên thanh kiếm mới được rèn lại từ lõi của Thiên Diệt Kiếm.

“Ta đã nhìn thấy nơi này trong giấc mơ – một đoạn ký ức bị khóa trong huyết mạch của ta.”

Diễm Trang không nói gì, chỉ bước về phía trung tâm Quỷ Cốc, nơi từng là bàn tế cổ được dựng nên để phong ấn một điều gì đó từ thời xa xưa. Nàng đặt tay lên phiến đá. Một tiếng “ầm” vang lên, và mặt đất bên dưới rung chuyển.

Một cánh cửa đá lớn dần dần hiện ra từ dưới lòng đất – không trang trí cầu kỳ, chỉ là một khối đá xám với một dấu ấn kỳ lạ: hình vòng tròn giao nhau bởi ba đường thẳng, tượng trưng cho ba thời điểm – quá khứ, hiện tại và tương lai.

“Từ đây, chúng ta không còn quay đầu lại được nữa,” Diễm Trang khẽ nói.

Ba người nhìn nhau. Không cần lời. Chỉ cần bước đi.

Cánh cửa mở ra, dẫn họ vào một đường hầm sâu hun hút, vách đá phát sáng lờ mờ như có sinh mệnh. Tiếng bước chân vang vọng trong bóng tối.

Cuối đường, họ đến một đại sảnh kỳ lạ – không gian như không thuộc về thế giới này. Ở giữa phòng là một người đàn ông mặc áo choàng trắng, tóc dài bạc, khuôn mặt không già không trẻ, ánh mắt không biểu cảm nhưng sâu như hố không đáy.

“Các ngươi cuối cùng cũng đến.”

Âm thanh phát ra, nhưng không qua miệng. Nó vang thẳng vào tâm trí từng người. Cảm giác như hắn đã ở đây từ trước cả khi thời gian được sinh ra.

“Ngươi là ai?” – Tư Mã Vô Tình hỏi.

“Ta là Người Gác Cổng. Kẻ giữ cân bằng cho trật tự thời gian.”

“Thế tại sao ngươi để Huyền Lăng phá vỡ dòng thời gian?” – Âu Dương Vô Địch cau mày.

“Vì định mệnh không phải là thứ để ngăn cản. Nó phải được thử thách.”

“Ngươi... đang thử nghiệm bọn ta?” – Diễm Trang bước lên một bước.

“Không. Ta đang trao cho các ngươi cơ hội cuối cùng. Vượt qua chính mình. Nếu các ngươi có thể đánh bại cái bóng của bản thân, cánh cổng thời gian sẽ mở lại. Nếu không, mọi thứ sẽ kết thúc tại đây.”

Không kịp phản ứng, cả ba bị một luồng ánh sáng nuốt chửng. Mỗi người bị tách ra, rơi vào một thế giới riêng – nơi phản chiếu bản ngã sâu kín nhất của họ.


Tư Mã Vô Tình tỉnh dậy giữa chiến trường đỏ máu. Xác người ngổn ngang. Bầu trời xám đục. Trên đỉnh một pháo đài là lá cờ mang biểu tượng Thiên Ưng – nhưng không phải của tiêu cục chính nghĩa, mà của một đế chế chém giết.

Trước mặt hắn là một người đàn ông mặc giáp đen, cầm một thanh trường kiếm đầy máu. Gương mặt... chính là hắn. Nhưng ánh mắt lạnh lẽo, vô cảm.

“Ngươi là ta, nếu ta chọn con đường trả thù?” – Tư Mã hỏi khẽ.

“Không. Ta là ngươi – khi ngươi ngừng tin vào người khác.”

Hắn xông tới, kiếm khí lạnh như băng. Tư Mã đỡ đòn, hai thanh kiếm va chạm tóe lửa. Trận chiến diễn ra như hai hồn phách giằng xé nhau. Nhưng cuối cùng, Tư Mã vứt kiếm xuống đất.

“Giết đi nếu ngươi muốn. Nhưng ta không còn sống vì hận thù nữa.”

Bóng đen tan biến. Cảnh vật mờ nhòa. Hắn được đưa trở lại sảnh trung tâm.


Diễm Trang tỉnh dậy trong một căn biệt thự lộng lẫy. Mọi thứ đều hoàn hảo: người hầu, cha mẹ ruột, tiền bạc, danh vọng. Mọi thứ nàng từng mơ ước.

Một người phụ nữ bước ra từ bóng tối – cũng là nàng, nhưng ánh mắt đầy ngạo nghễ.

“Chọn ta đi,” bản sao cười. “Ở lại đây, sống như công chúa. Quên đi những tên lạc lõng kia. Họ sẽ chỉ kéo em xuống vực.”

“Nhưng họ đã từng cứu ta,” Diễm Trang đáp. “Và ta cũng sẽ cứu họ.”

Bản sao siết tay, gương mặt vặn vẹo:

“Em chọn nỗi đau thay vì quyền lực?”

“Ta chọn tình người.”

Biệt thự đổ sập như lâu đài cát. Diễm Trang trở về đại sảnh.


Âu Dương Vô Địch tỉnh dậy trong một phòng nghiên cứu. Xung quanh là hàng trăm bản sao của chính hắn – đang bị nhốt trong các buồng thủy tinh. Một AI lạnh lùng đứng trước mặt hắn.

“Ngươi có thể sống mãi – bằng cách phân tách ký ức và nhân bản vô hạn. Không cần bạn bè. Không cần hy sinh.”

“Và linh hồn của ta đâu?” – Âu Dương hỏi.

“Linh hồn không cần thiết cho trí tuệ.”

Hắn lặng lẽ nhìn các bản sao. Một bản sao đang rơi nước mắt. Âu Dương rút đoản kiếm, đập vỡ hệ thống.

“Nếu không còn trái tim, thì tri thức chỉ là xác sống.”

Mọi thứ sụp đổ trong lửa. Âu Dương mở mắt, trở lại đại sảnh.


Ba người tái hợp. Người Gác Cổng gật đầu, ánh mắt lấp lánh một thứ gì đó giống như... sự hài lòng.

“Các ngươi đã vượt qua bản ngã – điều mà hàng nghìn kẻ khác thất bại.”

“Giờ thì sao?” – Tư Mã hỏi.

Một cánh cổng ánh sáng mở ra phía sau họ. Bên kia là hình ảnh mờ nhạt của Quỷ Cốc – thời điểm Huyền Lăng còn chưa phản bội, khi trận chiến chưa nổ ra.

“Bên kia là thời điểm then chốt. Các ngươi có một cơ hội để sửa chữa tất cả. Nhưng... sẽ phải trả giá.”

“Giá gì?” – Diễm Trang hỏi.

“Hãy bước qua, và chính thời gian sẽ định giá linh hồn các ngươi.”

Tư Mã nắm lấy tay Diễm Trang. Âu Dương bước lên cạnh họ. Ba người không cần nói thêm điều gì. Họ đã chọn con đường này từ lâu – con đường của lý tưởng, tình thân và sự thật.

Họ bước qua cánh cổng ánh sáng.

Phía sau khép lại.

Và phía trước – là một tương lai chưa từng được viết nên.


Hết chương 11


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!