Quỷ Cốc chìm trong sương mù mịt mùng như tấm màn tử khí. Mỗi cơn gió quét qua khe núi đều mang theo hơi lạnh buốt sống lưng, như thể chính không gian nơi đây cũng biết rằng một sự kiện lớn đang đến gần.
Tư Mã Vô Tình đứng yên trên một mỏm đá cao, mắt nhắm hờ, tay đặt trên chuôi kiếm Thiên Diệt. Ba ngày qua, hắn gần như không rời khỏi vị trí đó, mặc cho mưa gió hay cái lạnh ban đêm thấm vào xương cốt.
Dưới chân núi, Âu Dương Vô Địch đặt chiếc máy dò thời gian xuống nền đá, điều chỉnh lại bộ cảm biến tinh vi được anh lắp ráp từ công nghệ năm 2005 và các linh kiện hiện đại. Màn hình vẫn tối đen. Không một dao động. Không một tín hiệu.
“Không có dấu vết nào cả,” anh thở dài. “Có khi nào… cô ấy đã không quay lại?”
Tư Mã không trả lời. Nhưng đôi mắt hắn, sâu thẳm và vững vàng, vẫn dán chặt vào khoảng không trước mặt – nơi hồ nước từng nuốt lấy Diễm Trang.
“Ngươi tin cô ấy đến mức ấy sao?” Âu Dương quay sang, giọng không giấu nổi chút ganh tị.
“Ta không tin,” Tư Mã đáp, “ta… biết. Cô ấy sẽ quay về.”
Chưa dứt lời, mặt đất bất ngờ rung lên. Không dữ dội, nhưng rõ ràng. Chiếc máy dò phát ra những tiếng bíp dài liên tục, rồi sáng đèn chói lóa. Một cột sáng tím phóng lên từ trung tâm hồ, cuồn cuộn khí xoáy và những đốm lửa như ma trơi bay lượn.
“Đây rồi…” Âu Dương thì thầm. Anh và Tư Mã đồng thời lao về phía hồ.
Ánh sáng rực lên lần cuối, rồi vỡ tan như thuỷ tinh. Và trong luồng khói tím nhạt ấy, một thân ảnh hiện ra – run rẩy, ngã quỵ xuống mặt đất. Là cô.
Diễm Trang.
Tóc cô rối bời, áo dính đầy tro bụi, nhưng ánh mắt – vẫn là ánh mắt mạnh mẽ ngày nào, rực cháy như mặt trời giữa mùa đông.
“Em… đã trở lại,” cô thì thầm, cố đứng dậy.
Tư Mã không nói gì, chỉ siết chặt lấy cánh tay cô, như sợ một lần nữa cô sẽ tan biến. Âu Dương bước tới, vẻ mặt căng thẳng.
“Cô ổn chứ? Cánh cổng ấy – nó là gì vậy?”
“Là Đài Hồi Tâm,” Diễm Trang đáp. “Cha tôi… ông còn sống. Ông đã giúp tôi trở lại. Và bây giờ, chúng ta phải hành động, trước khi quá muộn.”
Bỗng, từ các vách đá phía trên, một tiếng tù và vang vọng. Trầm. Lạnh. Lôi cuốn cả cơn gió dừng lại.
Tư Mã rút kiếm. “Chúng đến rồi.”
Từ sườn núi đổ xuống là hàng chục bóng đen mặc áo giáp ôm sát, mặt che kín bằng mặt nạ đồng cổ. Vũ khí của họ là sự pha trộn giữa kiếm, thương cổ và súng năng lượng. Một đội quân xuyên thời gian.
Dẫn đầu là Huyền Lăng – người phụ nữ với mái tóc trắng dài tới hông, bộ áo choàng đen bị gió xé rách tà. Khuôn mặt không biểu cảm, chỉ còn đôi mắt chứa đầy sự cuồng tín.
“Chào mừng cô trở lại, Diễm Trang,” Huyền Lăng cất tiếng, lạnh buốt. “Máu cô đã mở đường. Giờ thì trao kiếm ra đây.”
“Ngươi sẽ không bao giờ có được nó,” Diễm Trang đáp.
“Ngươi không hiểu,” Huyền Lăng gằn giọng. “Thiên Diệt Kiếm Kinh không phải để bảo vệ. Nó là công cụ để tái kiến tạo lịch sử! Con người xứng đáng có quyền làm lại tất cả – và ta sẽ là người bắt đầu.”
Âu Dương cười nhạt: “Ngươi không bắt đầu được gì hết. Chúng ta ở đây là để kết thúc.”
“Vậy… kết thúc thôi!” – Huyền Lăng ra hiệu.
Ngay lập tức, bóng đen lao xuống như nước vỡ đê.
Cuộc giao tranh nổ ra. Tiếng kim loại va chạm, tiếng súng vang, tiếng thét xé trời. Tư Mã lướt đi như bóng chim ưng, mỗi nhát kiếm chém ngang gió đều mang theo sát khí. Ánh kiếm tím lóe lên liên tục, từng vòng kiếm trận được vẽ ra dưới chân hắn như ma trận cổ đại.
Âu Dương lùi về yểm trợ, tay bắn súng điện từ, tay ném phi tiêu kim loại có gắn cảm biến tự kích nổ. Mỗi lần nổ là một khoảng địch tan xác.
Diễm Trang đứng giữa vòng tròn đá – nơi Đài Hồi Tâm đang dần hiện hình trở lại. Cô rút mảnh bản đồ từ cha, đặt xuống tâm trận, rồi rạch tay, nhỏ máu lên.
Từ phiến đá khắc cổ ngàn năm, những luồng sáng tím bật lên, hòa cùng ánh kiếm Thiên Diệt đang phát sáng dữ dội. Trận chiến ngoài kia vẫn tiếp diễn.
Huyền Lăng phóng tới. Áo choàng của ả bị rách tơi tả, từng đòn đánh như dồn ép không khí. Ả nhảy lên không, tay nắm một lưỡi roi bạc dài như xà, quất xuống vị trí Diễm Trang.
“Ngươi không thoát được đâu, con nhóc!”
Tư Mã bật tới chắn trước, đỡ đòn roi bằng thân kiếm. Cú va chạm khiến mặt đất nứt ra. Hắn trượt ngược, máu rỉ từ miệng.
“Đừng để nàng dừng lại!” – hắn hét lên.
Diễm Trang siết chặt bàn tay chảy máu, tiếp tục đọc bài chú bằng cổ ngữ do cha cô truyền lại. Gió bắt đầu rít lên dữ dội. Bầu trời đổi màu.
Âu Dương hét lớn:
“Cánh cổng đang mở! Cố lên!”
Huyền Lăng liều lĩnh lao thẳng vào tâm trận. Lưỡi roi bay vòng, nhắm thẳng vào cổ Diễm Trang. Nhưng trước khi chạm tới, một cánh tay rách toạc ập tới từ bên cạnh.
Tư Mã Vô Tình – thân thể đầy vết thương, vẫn đứng chắn.
Cú đánh xuyên ngực hắn. Máu phụt ra. Nhưng kiếm trong tay hắn vẫn vung lên lần cuối – cắm thẳng vào tâm vòng tròn đá.
Tiếng nổ vang lên như sấm động.
Cả bầu trời chao đảo. Đài Hồi Tâm phát nổ ánh sáng. Thiên Diệt Kiếm hòa máu người và năng lượng thời gian, bắn lên trời một cột sáng chói lọi.
Huyền Lăng bị cuốn vào ánh sáng ấy. Cơ thể ả vặn xoắn, tan rã vào hư vô.
“KHÔÔÔÔNG!!” – tiếng hét cuối cùng của kẻ phản bội tan vào không gian.
Ánh sáng rút lại.
Diễm Trang ngã quỵ. Tư Mã nằm bên, thở dốc, máu chảy xuống đất lạnh.
“Anh… sao vậy?!” – cô run rẩy ôm lấy hắn.
“Tốt rồi… mọi thứ… đã kết thúc…” – Tư Mã mỉm cười, máu chảy từ khóe môi.
Âu Dương chạy đến. Anh kiểm tra nhanh. “Không… không đến mức tử thương, nhưng cần băng bó ngay.”
Cả ba nhìn lên trời.
Cánh cổng đã đóng. Thiên Diệt Kiếm gãy làm đôi, tan thành tro bụi. Nhưng một điều khác đang xảy ra.
Vết nứt không gian – nơi ánh sáng bắn lên trời – không hoàn toàn biến mất. Nó để lại một vệt sáng mờ, như một đường rạn trên bầu trời, lung linh nhưng không bình thường.
Họ dìu nhau rời khỏi Quỷ Cốc. Trên đường đi, Diễm Trang nói khẽ:
“Em nghĩ… thế giới sẽ không còn như cũ.”
Tư Mã gật đầu: “Có thể. Nhưng ít nhất, em còn ở đây. Cùng ta.”
Âu Dương khẽ cười. “Và ta nữa. Dù hơi thừa.”
Cả ba bật cười, giữa tàn tro chiến trận.
Trận chiến đầu tiên kết thúc. Nhưng hành trình của họ – những kẻ canh giữ ranh giới thời gian – chỉ mới bắt đầu.