Cánh cổng ánh sáng khép lại phía sau lưng, và một cơn gió lạnh quét ngang. Tư Mã Vô Tình, Diễm Trang và Âu Dương Vô Địch đứng giữa Quỷ Cốc – không gian cũ nhưng thời điểm đã khác. Họ đã trở về đúng khoảnh khắc lịch sử: ngày Huyền Lăng phản bội.
Cảnh vật trước mắt như một khúc phim đang dần khởi chiếu. Ở giữa Quỷ Cốc là tế đàn cổ, nơi linh khí dày đặc. Trên đó, Huyền Lăng – trong bộ hắc y viền vàng – đang bước lên bậc thềm, thanh trượng thời gian phát ra ánh sáng tím nhạt. Phía sau nàng là hơn năm mươi cao thủ Tàn Hồn Môn, xếp thành hình trận. Bầu trời đỏ ửng, như báo hiệu một biến cố sắp đến.
Ngay dưới chân núi, Tư Mã Vô Tình – phiên bản trong quá khứ – cùng các tiêu sư Thiên Ưng đang tiến về tế đàn, chưa hay biết tai họa đang chực chờ.
“Chúng ta không thể để mọi chuyện tái diễn.” – Diễm Trang nói khẽ, mắt đầy kiên quyết.
Tư Mã siết chặt chuôi kiếm. “Nhưng nếu ta can thiệp quá sâu vào quá khứ, ta và hắn... cả hai có thể bị xóa khỏi dòng thời gian.”
Âu Dương Vô Địch vỗ vai cả hai. “Vậy phải hành động chính xác – như phẫu thuật. Một đòn, một thời điểm, một cơ hội.”
Cả ba lẻn vào bìa rừng, nơi họ quan sát rõ toàn bộ tế đàn từ phía trên. Không khí nặng như chì. Diễm Trang lấy ra chiếc ngọc bội có khắc ký hiệu phong ấn – vật mà cha nàng để lại. Nàng lật mặt sau, ánh sáng mờ nhạt lóe lên. Một bản đồ trận pháp hiện ra.
“Đây là trận đồ thời gian mà Huyền Lăng dùng để mở cổng.” – nàng nói. “Nếu ta đặt vật đối xứng vào tâm trận, năng lượng sẽ phản lại – phá hủy cổng trước khi mở.”
“Và ai sẽ đặt nó?” – Âu Dương hỏi.
“Ta,” Diễm Trang đáp. “Đây là máu ta, là ký ức của ta. Chỉ ta mới vô hiệu hóa được tế đàn.”
“Không.” – Tư Mã chặn lại. “Ta sẽ vào cùng nàng.”
“Ta cũng thế,” Âu Dương gằn giọng. “Đừng quên, tôi từng thất bại ở thời điểm này. Tôi muốn sửa sai.”
Khi Huyền Lăng bắt đầu niệm chú, ba người từ ba hướng khác nhau hành động. Âu Dương châm lửa pháo khói, làm náo loạn bìa rừng. Tư Mã tung mình từ vách đá xuống, vung kiếm đánh thẳng vào lớp kết giới bảo vệ tế đàn. Diễm Trang, trong bộ y phục đen, luồn qua đám hỗn chiến, tiến gần tâm trận.
“Cẩn thận!” – Âu Dương hét lên khi một sát thủ lao đến.
Một cuộc hỗn chiến bùng nổ.
Tiếng kiếm va chạm. Tiếng hét. Tiếng chú ngữ ma quái từ miệng Huyền Lăng ngày một gấp gáp. Nàng không bối rối – thậm chí còn mỉm cười khi thấy Tư Mã hiện tại xuất hiện.
“Ngươi quay lại vì ta sao?” – nàng hỏi, giọng đầy mỉa mai.
“Không phải vì ngươi.” – Tư Mã gằn từng chữ. “Mà vì thế giới này không thể trả giá thêm lần nữa.”
Họ giao chiến.
Thanh kiếm Thiên Diệt chém xuyên qua lớp kết giới tím, nhưng bị thanh trượng thời gian đỡ lại. Mỗi lần đụng độ, không gian quanh họ rung chuyển. Đằng sau, Diễm Trang đã vào đến tâm trận, rút ngọc bội ra khỏi cổ áo.
Đúng lúc đó, một luồng ánh sáng tím bắn tới. Một tên thủ hạ của Huyền Lăng phát hiện nàng. Diễm Trang quay người, chặn đòn bằng chính chiếc trâm ngọc – nhưng sức ép quá mạnh khiến nàng văng khỏi vòng trận.
“Trang!” – cả Tư Mã và Âu Dương đồng thanh hét lên.
Tư Mã chém ngang một đường, đẩy lùi Huyền Lăng, rồi lao đến bên nàng. “Em không sao chứ?”
“Chỉ cần... đủ gần trung tâm...” – nàng thì thào, tay vẫn nắm chặt ngọc bội.
Âu Dương đã áp sát từ bên phải, tung đoản kiếm, đâm trúng vai kẻ tấn công nàng. Máu phun ra. “Đi đi! Cả hai người!”
Huyền Lăng gầm lên, tụ lực lần cuối. Vòng xoáy thời gian mở ra. Một lối đi lơ lửng giữa không trung, rực ánh sáng tím – như con mắt đang há to nuốt chửng thế giới.
“Muộn rồi.” – nàng hét lên. “Ta đã thấy tương lai. Ta là kẻ chiến thắng!”
“Không!” – Diễm Trang quỳ xuống, ấn ngọc bội vào đất. “Ta là người được chọn – để kết thúc điều ngươi bắt đầu.”
Ánh sáng xanh từ ngọc bội lan tỏa, chạm vào mép trận. Một tiếng “rắc” vang lên – như một tấm gương vỡ.
Cổng thời gian phát ra tiếng rú ghê rợn. Không gian méo mó, hút tất cả mọi thứ vào trong.
Tư Mã kéo Diễm Trang ra khỏi vùng xoáy. Âu Dương lao đến, chắn cho họ trước một cột sáng cuối cùng.
Ánh sáng bùng lên. Mọi thứ trắng xóa.
Khi mọi thứ dịu lại, cả ba nằm giữa Quỷ Cốc – hoang vắng, lạnh lẽo. Không còn tế đàn. Không còn Huyền Lăng. Chỉ có bầu trời xanh mát, và gió nhẹ như chưa từng có biến cố.
“Chúng ta... sống rồi sao?” – Diễm Trang khẽ hỏi.
“Không chỉ sống.” – Âu Dương gượng cười, máu vẫn loang đỏ vai áo. “Chúng ta đã thay đổi lịch sử.”
Tư Mã nhìn quanh, nhưng không thấy phiên bản cũ của mình. Không thấy bất kỳ dấu tích nào của dòng thời gian trước đó.
“Mọi thứ... đã tái tạo.” – hắn lẩm bẩm.
Ba ngày sau.
Tại một căn nhà nhỏ ở rìa thành phố, họ ngồi bên nhau, uống trà trong yên tĩnh.
“Giờ thì sao?” – Diễm Trang hỏi. “Mọi thứ trở về đúng trật tự. Nhưng còn các khe hở thời gian khác?”
Âu Dương đưa ra một bản đồ cũ, đánh dấu những điểm có khả năng tồn tại dư ảnh thời gian. “Tôi sẽ đi. Một mình cũng được. Tôi từng sống trong tương lai, tôi biết điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta lơ là.”
“Không một mình.” – Tư Mã đứng dậy. “Ta cũng sẽ đi.”
Diễm Trang im lặng một lúc rồi gật đầu. “Vậy ta sẽ là người ở lại – tìm kiếm những hậu duệ có thể giữ gìn trật tự. Có lẽ, đã đến lúc thành lập một tổ chức thật sự.”
“Gọi là gì?” – Âu Dương cười.
“‘Người Gác Thời Gian’.” – nàng đáp, mắt nhìn về phía chân trời xa xăm.
Gió lại nổi lên. Xa xa, một vết rạn nhỏ trong không gian lóe lên ánh tím rồi tan biến. Nhưng cả ba biết – cuộc chiến thật sự vẫn còn dài.
Hết chương 12