Sau biến cố tại Quỷ Cốc, tưởng chừng thế giới đã yên ổn trở lại. Nhưng yên bình, với những người từng bước qua ranh giới thời gian, không bao giờ là thật sự yên bình.
Một buổi tối mưa nhẹ, trong căn phòng nhỏ thuộc rìa thành phố Cổ Tô, Diễm Trang ngồi viết lại nhật ký thời gian. Tư Mã Vô Tình đứng ngoài hiên, mắt dõi về phương trời xa, nơi ánh sáng của một khe nứt khác vừa được báo về từ Tây Tạng. Âu Dương Vô Địch vừa từ phòng nghiên cứu trở ra, tay cầm một bản đồ nhiễu sóng thời gian.
“Tu viện cổ Drakmar,” Âu Dương nói, giọng trầm. “Có biến động.”
“Chấn động thời gian?” – Tư Mã hỏi, ánh mắt sáng lên.
“Không hẳn. Là một khe nứt mở ra từ bên trong, không phải do tàn dư.” – Anh chỉ tay vào tâm bản đồ, nơi xuất hiện một xoáy tím nhạt. “Ai đó đang cố tình mở lối.”
Diễm Trang lật quyển nhật ký, ngón tay khựng lại ở một trang: Giấc mơ đêm qua – một đứa trẻ tóc trắng, đứng giữa biển lửa, gọi ‘mẫu thân’.
Cô ngẩng lên, khẽ nói: “Chúng ta cần đến đó. Ngay lập tức.”
Hai ngày sau, tại vùng núi Tây Tạng – nơi tuyết phủ quanh năm, ba người tiến gần tu viện Drakmar, cổ kính, hoang tàn và đầy u uẩn. Trước mặt họ là một cấu trúc đá bị rêu xanh bao phủ, tường đổ, mái nghiêng, nhưng giữa trung tâm, một ngọn lửa nhỏ vẫn cháy – không rõ nguồn gốc.
Tư Mã Vô Tình siết chuôi kiếm, khẽ nói: “Có thứ gì đó không thuộc về thời gian này.”
Âu Dương bật thiết bị dò năng lượng, kim đồng hồ xoay tít. “Nhiễu loạn cấp độ 4. Năng lượng mở cổng đã khởi phát – trong vòng 24 giờ tới, sẽ thành hình hoàn chỉnh.”
Họ bước vào bên trong. Không khí lạnh đến mức từng hơi thở như đông lại. Dưới mái vòm đá là một đứa trẻ – chừng mười một tuổi, tóc trắng như tuyết, đôi mắt đen thăm thẳm, đang đứng giữa trận đồ thời gian chưa hoàn thiện.
“Cẩn thận.” – Diễm Trang thì thầm.
Đứa trẻ xoay người, ánh mắt không cảm xúc. Giọng nói phát ra trống rỗng như vọng từ vực sâu:
“Các ngươi đến rồi. Ta chờ các ngươi đã lâu.”
“Ngươi là ai?” – Âu Dương hỏi.
“Ta là kẻ được sinh ra từ giấc mơ cuối cùng của Huyền Lăng. Là tàn ảnh, là huyết nhục, là… Viêm.”
Một tiếng sét nổ ngoài trời. Không ai lên tiếng. Diễm Trang run lên một chút – không phải vì lạnh.
“Không thể nào,” cô nói. “Huyền Lăng... chưa từng sinh con.”
Viêm không chớp mắt. “Không trong thế giới của các ngươi. Nhưng trong khoảng thời gian bị xé ra sau trận chiến cuối cùng, nàng để lại linh hồn mình – và ta hình thành từ đó. Ta… là ý chí của nàng sống sót.”
Tư Mã thầm rút kiếm. “Ngươi không nên tồn tại.”
“Cũng như các ngươi.” – Viêm giơ tay. Một vòng sáng tím xuất hiện trong không trung. “Nhưng ta không muốn tranh giành. Ta chỉ muốn mẹ trở về.”
“Mẹ của ngươi đã chọn hy sinh.” – Diễm Trang nói, bước lên một bước. “Hãy để quá khứ ngủ yên.”
“Không.” – Viêm siết chặt tay. Một cột năng lượng đen trồi lên từ mặt đất. Không khí chấn động. “Các ngươi lấy mất nàng, các ngươi xóa đi hy vọng duy nhất của ta. Các ngươi… phải trả lại.”
Cậu giáng một chưởng về phía họ.
Tư Mã chắn đòn đầu tiên, Âu Dương kéo Diễm Trang lùi lại. Cột đá trung tâm bắt đầu xoay, ánh sáng từ các góc tu viện tụ về, tạo thành một cánh cổng thời gian sơ khai.
“Chúng ta phải ngăn cánh cổng hình thành!” – Âu Dương hét lên, rút từ balô ra một quả cầu ức chế từ trường.
“Không được hủy,” Diễm Trang nói lớn. “Nếu Viêm là linh hồn thực thể, sự tiêu diệt sẽ phá hủy cả thời gian quanh hắn – như nổ bom.”
“Vậy phải phong ấn.” – Tư Mã nghiến răng. “Giống như cách sư phụ từng phong Thiên Diệt Kiếm.”
Cuộc giao chiến diễn ra dữ dội. Viêm – dù chỉ là một đứa trẻ – sử dụng sức mạnh linh hồn cấp cao, thao túng vật thể, mở cánh cổng từng chút một. Mỗi bước chân cậu đi qua, đất đá nứt vỡ.
Diễm Trang lấy ra miếng ngọc tổ truyền – từng khóa bí kíp Thiên Diệt – ném cho Tư Mã. “Dẫn năng lượng hắn vào đây. Ta sẽ khép nó lại.”
Tư Mã tung mình, kích hoạt trận pháp cổ. Một luồng sáng xanh lục bao phủ cậu bé. Viêm vùng vẫy, gào lên:
“Các ngươi không hiểu! Mẹ ta không xấu! Bà chỉ không được lựa chọn! Ta chỉ muốn một điều… được sống với đúng thân phận mình!”
Nghe thế, Diễm Trang khựng lại.
Trong một khoảnh khắc, cô không thấy kẻ thù. Cô thấy chính mình – thuở bé, cô đơn, mơ hồ, bị chối bỏ.
Cô bước đến gần, tay đặt lên trán Viêm.
Một dòng ký ức truyền sang. Không phải ký ức của cô – mà là của Huyền Lăng. Những ngày thơ ấu trong cô nhi viện, ánh mắt của một bé gái bị dán mác dị nhân. Những lần bị phản bội. Và khoảnh khắc cuối cùng – khi Huyền Lăng nhìn thấy Diễm Trang và mỉm cười, rồi tan vào cánh cổng vỡ.
Viêm lặng người.
Cậu khóc.
“Tại sao bà lại cười?” – Cậu thì thầm. “Bà bị phản bội… bị các ngươi giết… tại sao bà lại cười?”
Diễm Trang đáp: “Vì bà ấy thấy ngươi sẽ không đi theo vết xe đổ đó.”
Tư Mã hoàn thành phong ấn. Ánh sáng bao lấy Viêm, nhưng không còn sự kháng cự.
Cánh cổng thời gian khép lại. Trận đồ tan biến. Tu viện rung nhẹ rồi dừng hẳn.
Vài ngày sau, tại căn cứ tạm thời ở Cổ Tô.
Viêm ngồi bên cửa sổ, nhìn mưa.
Diễm Trang đến, đặt một bát súp ấm vào tay cậu.
“Ngươi muốn chọn cái tên nào?”
“Viêm.” – cậu đáp khẽ. “Không đổi. Bởi vì ta từng bùng cháy vì thù hận… nhưng giờ, ta muốn cháy vì điều gì đó tốt đẹp hơn.”
Âu Dương gật đầu. “Tên đẹp.”
Tư Mã đến, đặt xuống bàn một bản đồ. “Có tín hiệu từ phía Nam Phi. Một khe nứt khác. Chúng ta lên đường?”
Diễm Trang quay sang Viêm. “Ngươi sẽ đi cùng chứ?”
Cậu nhìn họ – ba con người từng thay đổi vận mệnh thế giới – rồi khẽ mỉm cười.
“Em… là một phần của Gác Thời Gian mà?”
Bên ngoài, trời đã ngớt mưa. Xa xa, bầu trời lóe lên một ánh sáng tím mờ – dấu hiệu của một biến cố khác.
Nhưng giờ đây, họ không còn sợ hãi.
Bởi vì họ không đơn độc.
Hết chương 13