Không khí trong công viên trở nên nặng nề như một lớp sương vô hình. Người qua lại vẫn cười nói, chụp hình, nhưng giữa ba người – Tư Mã Vô Tình, Diễm Trang và Âu Dương Vô Địch – một làn sóng căng thẳng như sắp bùng nổ.
Diễm Trang cảm nhận rõ ánh mắt hai người đàn ông đang giao nhau như hai thanh kiếm vô hình. Một bên là khí chất cổ xưa lạnh lùng của kiếm khách từ thời Minh, một bên là sự kiêu hãnh và sắc bén của một chiến binh hiện đại.
"Các anh... quen nhau à?" – Diễm Trang hỏi, giọng dè dặt.
"Không." – Tư Mã đáp.
"Phải." – Âu Dương trả lời cùng lúc.
Diễm Trang ngơ ngác. Tư Mã liếc nhìn Âu Dương:
"Ngươi theo dõi ta?"
Âu Dương cười nhẹ:
"Không. Ta theo dõi cô ấy. Em ấy là lý do ta tồn tại ở thời đại này."
Diễm Trang khẽ cau mày:
"Em ấy? Tôi đâu có quen anh?"
Âu Dương nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm:
"Mười năm trước, ta đã thấy em trong một giấc mơ. Trong mộng, em đứng một mình giữa thành phố đổ nát, nhưng ánh mắt lại ngời sáng như sao. Từ giây phút đó... ta biết em là định mệnh của mình."
Không khí trở nên trầm lặng.
Tư Mã bước lên một bước:
"Nếu ngươi mộng thấy nàng, hãy giữ mộng đó trong tim. Nhưng đừng bước vào thực tại của nàng khi chưa được nàng cho phép."
Lời nói không cao giọng, nhưng đầy sát khí. Người đi đường bắt đầu chú ý đến cuộc đối thoại kỳ lạ.
Âu Dương mỉm cười, tay khẽ chạm vào chuôi thanh đoản kiếm giấu dưới áo khoác:
"Ta không muốn chiến. Nhưng nếu phải tranh – ta sẽ không nhường."
Một tia chớp lóe trong mắt Tư Mã:
"Vậy để ta thử xem kiếm pháp thời đại ngươi có gì đáng học."
"Dừng lại!" – Diễm Trang hét lên, chen giữa hai người.
"Tôi không phải chiến lợi phẩm để hai người giành giật. Tôi không thuộc về ai hết."
Cả hai im lặng. Ánh mắt Tư Mã dịu lại. Âu Dương lùi nửa bước:
"Xin lỗi. Em nói đúng. Ta đã để cảm xúc chi phối."
Ba người rời khỏi công viên trong im lặng. Trên đường về, Diễm Trang bước nhanh, không nói gì. Tư Mã theo sau, gương mặt trầm ngâm. Âu Dương đi sau cùng, ánh mắt luôn dõi theo nàng.
Tại căn hộ nhỏ, Diễm Trang rót ba ly trà, đặt lên bàn. Không khí giữa họ như bức tường vô hình.
"Tôi không biết các anh là ai, đến từ đâu. Nhưng tôi không muốn bị biến thành trung tâm của một cuộc tranh giành quyền lực hay tình cảm. Tôi chỉ là một cô gái bình thường, sống một cuộc đời đơn giản."
Tư Mã gật đầu:
"Ta hiểu. Ta nợ cô lời xin lỗi."
Âu Dương cúi đầu:
"Tôi cũng vậy."
Đêm xuống. Diễm Trang nằm trong phòng, trằn trọc. Ngoài phòng khách, hai người đàn ông, mỗi người ngồi một góc. Một người trầm tư bên tách trà, người kia lau thanh kiếm bạc nhỏ sáng ánh dưới đèn.
"Ngươi thực sự đến từ năm 2005?" – Tư Mã hỏi.
"Còn ngươi từ thời Minh? Vậy là quá khứ và quá khứ hơn. Chúng ta đều là người lạc thời."
"Ngươi có biết lý do vì sao xuyên thời không không?"
"Một tai nạn. Nhưng có lẽ cũng là ý trời. Để chúng ta gặp nàng."
Tư Mã im lặng.
Sáng hôm sau, trong khi Diễm Trang đi làm, hai người đàn ông ở lại căn hộ. Một cuộc thỏa thuận im lặng đã hình thành.
"Ta không ngăn ngươi ở cạnh nàng. Nhưng nếu ngươi khiến nàng khổ, ta sẽ không khoan thứ."
"Ngươi cũng vậy. Ta không quan tâm ai đến trước – chỉ quan tâm ai xứng đáng hơn."
Họ bắt tay. Một cái bắt tay không tin tưởng, nhưng đầy rõ ràng.
Tối hôm đó, khi Diễm Trang trở về, cô thấy hai người đang cùng xem tivi, bình luận về một bộ phim kiếm hiệp Trung Hoa.
"Không thể tin nổi họ gọi đó là 'chiêu thức'." – Tư Mã lắc đầu.
"Diễn viên không tập luyện đủ. Mô phỏng sai nguyên lý."
Cả hai đồng thanh, rồi nhìn nhau, bật cười lần đầu tiên.
Diễm Trang đứng nhìn, lòng khẽ rung động. Có lẽ... họ không hẳn là kẻ thù. Nhưng chắc chắn, họ là hai phần quá khứ đang tranh nhau bước vào tương lai cô.
Và cô biết – một ngày nào đó, cô sẽ phải chọn.
Nhưng chưa phải hôm nay.
Từ xa, một cặp mắt lạnh lùng đang theo dõi cả ba người. Trong bóng tối, một bàn tay xiết chặt.
"Thiên Diệt Kiếm Kinh... cuối cùng cũng lộ diện. Tư Mã Vô Tình, ngươi không thoát đâu."
Một cơn gió lạnh lướt qua, mang theo mùi nguy hiểm đang đến gần.