Buổi sáng thứ hai ở thế giới mới, Tư Mã Vô Tình thức dậy với cảm giác bất an trong lòng. Từ khi rơi vào thời đại kỳ lạ này, hắn vẫn chưa tìm được câu trả lời cho cơn lốc thời không kia là gì. Nhưng đêm qua, giấc mơ về người sư phụ già cả, ánh mắt đau đáu nhìn hắn, nhắc đi nhắc lại bốn chữ: "Thiên Diệt Kiếm Kinh" – khiến hắn toát mồ hôi lạnh.
Trong bếp, Diễm Trang đang chuẩn bị bữa sáng. Cô mặc áo sơ mi rộng, tóc buộc hờ, gương mặt rạng rỡ trong ánh nắng đầu ngày. Tư Mã bước đến, lặng lẽ nhìn nàng một lúc lâu. Thế giới này lạ lẫm, nhưng có nàng bên cạnh, dường như hắn bớt cô độc.
"Chào buổi sáng, anh Kiếm Khách." – nàng cười.
Hắn mỉm cười nhè nhẹ. Hôm nay, hắn không mặc y phục tiêu sư nữa, mà thay vào đó là bộ đồ thể thao giản dị. Diễm Trang bảo như thế sẽ ít bị chú ý hơn.
Âu Dương Vô Địch từ phòng bước ra, trên tay là một cuốn sổ nhỏ đầy những ký hiệu và bản đồ. Ánh mắt hắn dừng lại nơi cổ tay Tư Mã – nơi có một vết bớt hình cánh chim ưng.
"Hình xăm à?" – Âu Dương hỏi.
Tư Mã lắc đầu:
"Sinh ra đã có. Người của Tiêu Cục Thiên Ưng đều mang dấu ấn này."
Ánh mắt Âu Dương trầm xuống. Gã rút trong túi ra một miếng ngọc nhỏ, khắc ký hiệu giống hệt:
"Ta tìm được cái này trong một trận giao tranh với tổ chức bí ẩn ở Côn Luân – đúng chỗ vụ nổ khiến ta xuyên thời gian. Có lẽ... ngươi không phải người duy nhất bị kéo đến đây."
Tư Mã cầm lấy ngọc bội, sắc mặt thay đổi:
"Đây là tín vật của sư huynh ta – Tư Mã Vân Phong. Hắn mất tích nhiều năm nay... không ngờ lại liên quan đến chuyện này."
Không khí trở nên nặng nề.
Buổi chiều hôm đó, cả ba đến thư viện thành phố. Âu Dương tra cứu tài liệu về các hiện tượng thời không, còn Tư Mã thì lặng lẽ lướt ngón tay trên trang giấy – ngạc nhiên trước một thế giới chứa kiến thức mà không cần thầy đồ.
Diễm Trang rút ra một cuốn sách lịch sử võ học. Trong đó có đề cập đến các phái cổ đã thất truyền, bao gồm cả Tiêu Cục Thiên Ưng.
"Anh nhìn này." – nàng chỉ vào đoạn viết: “Người ta đồn rằng Thiên Diệt Kiếm Kinh là một bản mật pháp không chỉ mang lại võ công siêu phàm, mà còn là chìa khóa mở ra cánh cổng thời gian...”
Tư Mã gật đầu:
"Ta từng nghe sư phụ nói – đó là một bí kíp không nên tồn tại. Kẻ nào sở hữu, nếu không đủ tâm, sẽ chuốc lấy tai họa cho cả thiên hạ."
Khi màn đêm buông xuống, cả ba trở về căn hộ. Nhưng không ai biết rằng, từ trên mái tòa nhà đối diện, một bóng người đã theo dõi họ suốt cả ngày.
Người đó cầm trong tay thiết bị theo dõi nhiệt – màn hình hiện rõ hình ảnh Tư Mã và Diễm Trang đang trò chuyện trong phòng khách.
Gã lẩm bẩm:
"Tư Mã Vô Tình... ngươi mang trong mình chìa khóa. Và con bé kia – là con gái của người đó..."
Gã rút ra điện thoại, bấm số:
"Báo với Chủ Thượng. Giai đoạn một hoàn tất. Đêm nay, ta sẽ hành động."
Khoảng hai giờ sáng, khi mọi người đã ngủ say, một luồng khí lạnh đột ngột tràn vào căn hộ. Tư Mã lập tức bật dậy. Bản năng chiến đấu khiến hắn rút kiếm dù mắt vẫn chưa quen với bóng tối.
Một bóng đen nhẹ như khói lướt qua cửa sổ, không gây tiếng động. Nhưng Tư Mã đã đứng chắn trước cửa phòng Diễm Trang.
"Ra đi." – hắn nói khẽ.
Một tiếng cười rít vang lên:
"Quả không hổ danh truyền nhân Thiên Ưng. Vẫn bén như xưa. Nhưng ngươi chặn được một, còn kẻ khác thì sao?"
Tư Mã chưa kịp phản ứng, cửa kính sau lưng hắn vỡ vụn. Một luồng ám khí lao đến. Hắn xoay người, vung kiếm, cản lại đòn chí mạng – nhưng một lưỡi dao nhỏ vẫn cắm vào vai hắn.
Diễm Trang mở cửa, hoảng loạn:
"Chuyện gì vậy?"
"Không ra khỏi phòng!" – Tư Mã hét.
Âu Dương cũng lao ra từ phòng bên kia, tay cầm đoản kiếm ánh bạc:
"Họ đến thật rồi..."
Một trận chiến nổ ra giữa căn hộ nhỏ. Hai cao thủ chống lại ba sát thủ mặc đồ đen, di chuyển như bóng ma. Âu Dương sử dụng đòn phản lực hiện đại, liên tục né tránh và tung ra đòn phản công hiểm hóc. Tư Mã dù bị thương nhưng vẫn giữ vững kiếm trận, bảo vệ Diễm Trang phía sau.
Một trong ba tên đánh rơi mặt nạ. Hắn có một vết sẹo hình lưỡi liềm trên trán – ánh mắt tàn độc:
"Trao cô gái ra đây. Cô ta là mảnh ghép cuối cùng của Thiên Diệt."
Tư Mã sững người:
"Ngươi nói gì?"
"Cô ta là hậu duệ của thủ lĩnh đầu tiên – người đã phong ấn bí kíp. Máu của cô ấy chính là chìa khóa mở cánh cổng thời gian."
Diễm Trang chết lặng.
Không chần chừ, Âu Dương tung cú đá phá vỡ cửa kính, hét lớn:
"Chạy đi! Xuống cầu thang! Bọn ta giữ chân chúng!"
Diễm Trang gật đầu, nước mắt giàn giụa. Cô chạy, trong tim ngổn ngang: cô là ai? Tại sao quá khứ cô chưa từng biết lại đuổi theo cô tàn nhẫn đến vậy?
Tư Mã và Âu Dương chiến đấu đến kiệt sức. Cuối cùng, bọn sát thủ rút lui – để lại lời nhắn:
"Lần tới, sẽ không nhẹ tay như đêm nay."
Tại tầng hầm bệnh viện tạm thời, cả ba ngồi nghỉ sau trận chiến.
"Tôi không muốn ai phải chiến đấu vì tôi." – Diễm Trang nói, mắt đỏ hoe.
Tư Mã đặt tay lên vai nàng:
"Không ai chiến đấu vì em – mà vì tất cả những gì em tượng trưng. Em không chỉ là Diễm Trang. Em là người sẽ quyết định vận mệnh của Thiên Diệt."
Cô nhìn sang Âu Dương. Hắn gật đầu:
"Em có quyền biết sự thật. Và chúng ta sẽ đi tìm nó – cùng nhau."
Đêm ấy, ba con người – đến từ ba thời đại khác nhau – bắt đầu hành trình khám phá thân phận, định mệnh và những bí mật bị chôn giấu hàng thế kỷ.
Và phía sau họ, những thế lực chưa lộ diện đang âm thầm chuyển động.