Tư Mã Vô Tình – Kiếm Giới Thời Không

Chương 5: Huyết Ấn Quá Khứ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba ngày sau vụ tấn công, căn hộ cũ của Diễm Trang đã bị bỏ trống. Họ chuyển đến một nơi an toàn hơn – một căn hộ nhỏ trên tầng cao của một tòa nhà văn phòng cũ, được Âu Dương thuê bằng danh tính giả. Trong căn phòng chỉ có ba người, ba chiếc chiếu mỏng, ba cái bóng nặng trĩu suy tư.

Tư Mã ngồi bên cửa sổ, tay cầm thanh kiếm đặt ngang đùi, ánh mắt nhìn xa xăm. Bầu trời đêm 2025 không có sao – chỉ có ánh đèn nhân tạo phủ khắp thành phố.

Diễm Trang cầm trong tay một phong thư cũ được tìm thấy trong một chiếc rương nhỏ mà cô từng nghĩ là đồ trang trí. Bức thư được viết bằng bút lông, chữ Hán cổ rõ nét, trên góc thư có dấu ấn đỏ hình cánh chim ưng.

"Thư của mẹ..." – cô lẩm bẩm. "Hay là của... người đã sinh ra tôi thật sự?"

Âu Dương đến bên, giọng nhẹ:

"Để anh dịch."

Tư Mã cũng rời khỏi chỗ ngồi, ngồi xuống bên cạnh. Cả ba chăm chú nhìn vào nét chữ cổ:

"Trang nhi, nếu con đọc được bức thư này, nghĩa là vận mệnh đã đến ngày xoay chuyển. Con là huyết mạch cuối cùng của Diệp gia – người đã phong ấn Thiên Diệt Kiếm Kinh và cũng là người nắm giữ mật mã của thời không. Hãy tìm đến Vân Kiếm Các – nơi bí mật khởi đầu và cũng là nơi định đoạt kết thúc."

"Vân Kiếm Các?" – Tư Mã thốt lên. "Nơi đó... từng là tổng đàn của Thiên Ưng Tiêu Cục. Sau đại chiến Huyết Liên, nó biến mất, không ai còn nhắc đến nữa."

Diễm Trang cắn môi:

"Có nghĩa... gia đình thật của tôi liên quan đến nơi đó. Và cả bí kíp nguy hiểm kia nữa?"


Sáng hôm sau, họ lên đường rời khỏi thành phố. Mục tiêu là khu vực rừng nguyên sinh phía Bắc – nơi tương truyền từng có một nhánh của Vân Kiếm Các tồn tại. Họ sử dụng xe thuê, chạy suốt gần mười giờ, băng qua núi đồi và làng mạc.

Khi đến nơi, một vùng đồi hoang vu hiện ra trước mắt. Không còn gì ngoài đá, cây và một vài tàn tích đá đổ nát. Nhưng Tư Mã bước xuống, ánh mắt sáng lên:

"Khí mạch vẫn còn. Đây chính là chỗ đó."

Trong lúc cả ba dò xét khu vực, Diễm Trang bất chợt cảm thấy một cơn đau nhói ở ngực. Cô ngã quỵ. Tư Mã đỡ lấy nàng, kinh hãi khi thấy cổ tay cô xuất hiện một vết ấn đỏ – hình thanh kiếm vắt ngang qua cánh chim ưng.

"Huyết ấn..." – Âu Dương thì thầm.

"Đây là phong ấn máu của người thừa kế Diệp gia. Đó là chìa khóa – nhưng đồng thời cũng là lời nguyền."

Cơn đau qua đi, Diễm Trang mở mắt, gương mặt tái nhợt:

"Tôi thấy... thấy một người phụ nữ. Bà ấy gọi tôi là Trang nhi. Sau lưng bà là một cánh cửa bằng đá – khắc đầy ký tự lạ. Rồi... rồi có một con rồng bằng lửa..."

Cả hai người đàn ông đều sửng sốt. Đây không chỉ là một dấu hiệu – đó là tín hiệu từ một tầng không gian khác.


Ngay khi họ rời khỏi khu vực rừng, một nhóm người xuất hiện – những kẻ mặc áo xám, che kín mặt, trên ngực thêu hình đóa hồng đỏ tàn úa.

"Hồng Ảnh Hội." – Âu Dương rít lên. "Tổ chức chuyên săn cổ vật và người mang dòng máu đặc biệt."

Tư Mã cầm kiếm, mắt không rời đối thủ:

"Bọn chúng không đến để thương lượng."

Một trận giao tranh ác liệt diễn ra giữa rừng. Âu Dương dùng thiết bị bay nhỏ để phân tán kẻ địch. Tư Mã lướt đi như gió, kiếm ảnh tung hoành. Diễm Trang, tuy được dặn phải ẩn nấp, nhưng ánh mắt cô dần thay đổi – không còn là cô gái thành thị yếu đuối, mà trong mắt đã có lửa.

Một tên trong đám Hồng Ảnh hét lớn:

"Không được giết! Phải mang cô ta sống về cho Chủ Thượng!"

Nghe vậy, Tư Mã càng đánh mạnh hơn. Hắn tung ra chiêu kiếm chưa từng dùng: "Thiên Ưng Phá Tinh Trận" – một thế kiếm xoáy tròn, tạo thành lốc khí khiến bọn áo xám hoảng loạn. Âu Dương tiếp ứng bằng loạt ám khí điện từ, làm tê liệt ba tên.

Cuối cùng, đám sát thủ rút lui, để lại vài lời nguyền rủa và mảnh thẻ sắt có ký hiệu giống ký tự trong giấc mơ của Diễm Trang.


Đêm ấy, họ dựng trại giữa rừng, đốt lửa và bàn về kế hoạch tiếp theo. Diễm Trang ngồi sát ngọn lửa, vuốt nhẹ vết ấn đỏ trên tay:

"Nếu tôi là người nắm giữ chiếc chìa khóa, thì tôi cũng có quyền lựa chọn cách sử dụng nó... đúng không?"

Tư Mã gật đầu:

"Em không phải vật hy sinh. Em là người mở ra kỷ nguyên mới – hoặc kết thúc một bi kịch kéo dài hàng thế kỷ."

Âu Dương đưa cho cô bản đồ cổ mà gã tìm được trong mật thất Côn Luân. Trên bản đồ, giữa rừng rậm có một dấu X màu đỏ:

"Đó là Cổng Thời Không. Nếu lời đồn là thật, nơi đó chính là cánh cửa giữa các thế giới."

Diễm Trang hít sâu, mắt ánh lên sự kiên định:

"Vậy hãy đi. Dù phía sau là máu và bí mật – em vẫn muốn biết mình thật sự là ai."

Gió rừng thổi qua, cuốn theo tiếng gọi mơ hồ từ quá khứ. Hành trình đến Cổng Thời Không chính thức bắt đầu – nơi sẽ đối mặt không chỉ kẻ thù, mà còn với chính bản thân mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!