Tư Mã Vô Tình – Kiếm Giới Thời Không

Chương 6: Đường Hầm Bị Phong Ấn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Không khí trong lòng đất đặc quánh như thể chứa đựng hàng ngàn năm bụi thời gian chưa từng được khuấy động. Từ một lối vào nhỏ ẩn dưới bức tường rêu mục sau bến xe cũ, ba người lặng lẽ bước xuống những bậc thang đá phủ đầy địa y.

Tư Mã Vô Tình đi trước, tay cầm đèn pin, mắt không rời khỏi từng vết khắc lạ lẫm trên vách. Chúng không giống ký tự hiện đại, mà giống những dấu pháp cổ trong võ học – kiểu ký tự mà hắn từng thấy trong các bản chép tay của Thiên Diệt Kiếm Kinh.

Diễm Trang lặng lẽ đi phía sau, ánh mắt sáng nhưng căng thẳng. Dù đã được rèn luyện suốt một tuần qua, sâu trong tim cô vẫn tồn tại một nỗi lo mơ hồ – nỗi sợ không biết mình là ai, và vì sao cả thế giới dường như đang xoay quanh chính cô.

Âu Dương Vô Địch là người cuối cùng, mang theo thiết bị đo nhiệt và từ trường. Màn hình của thiết bị bắt đầu nhấp nháy đỏ liên tục khi họ đi sâu vào khoảng mười mét dưới lòng đất.

“Có gì đó rất mạnh đang dao động ở đây.” – hắn nói nhỏ, nhưng giọng không giấu nổi sự phấn khích.

Một lúc sau, hành lang mở ra một căn phòng lớn hình bát giác. Giữa căn phòng là một chiếc cột đá lớn, bao quanh bởi tám bức tượng đá khổng lồ – mỗi tượng mang mặt nạ và vũ khí khác nhau. Cột đá ở trung tâm khắc đầy ký tự cổ, và ở trên đỉnh cột là một vật sáng nhè nhẹ: một chiếc đồng hồ bỏ túi bằng đồng, bị vỡ mặt, nhưng vẫn quay tít kim giờ.

Tư Mã lặng người. Hắn bước đến gần, tay chạm vào chiếc đồng hồ – nhưng ngay khi ngón tay hắn lướt qua vỏ đồng, cả căn phòng rung lên dữ dội.

Một trong tám bức tượng tách ra khỏi vị trí, hạ xuống từ từ, để lộ phía sau là một hành lang khác – nhỏ, hẹp và sâu hun hút.

Âu Dương kiểm tra chiếc đồng hồ, ánh mắt hiện lên tia nghi ngờ.

“Đây không phải đồng hồ bình thường. Nó phát ra bức xạ thời gian tương tự như thứ đã kéo tôi đến đây.”

“Chiếc Đồng Hồ Thời Không…” – Tư Mã khẽ lặp lại, như thể đã từng nghe về nó từ một giấc mơ hoặc truyền thuyết nào đó.

Diễm Trang nhìn hai người, rồi bước đến. Khi tay cô chạm vào đồng hồ, tất cả đèn pin bỗng tắt phụt – căn phòng chìm vào bóng tối tuyệt đối.

Một giọng nói vang lên – già nua, trầm đục, như vọng ra từ đá tảng:

“Máu của người phong ấn… cuối cùng đã quay trở lại…”

Một hình ảnh hiện lên trong tâm trí cả ba – không phải là ảo giác, mà là một luồng ký ức đổ ập vào trí não họ: chiến tranh giữa các phái cổ xưa; một người đàn ông mặc áo choàng đỏ, cầm kiếm dựng cánh cổng ánh sáng; rồi một bàn tay đầy máu, thả chiếc đồng hồ vào một trận pháp; và cuối cùng là một tiếng nổ làm thời gian bị đứt gãy.

Cảnh tượng kết thúc. Cả ba gục xuống đất, thở dốc. Tư Mã ngẩng đầu, ánh mắt đỏ rực:

“Người trong giấc mơ đó… là sư tổ ta. Người đã tạo ra Thiên Diệt Kiếm Kinh để phong ấn cánh cổng.”

“Và cha tôi…” – Diễm Trang thì thầm – “...là người thừa kế trận pháp. Nhưng tại sao ông ấy lại mất tích?”

Âu Dương nói:

“Có thể ông ấy không mất tích. Có thể… ông ấy bị kẹt lại ở phía bên kia cánh cổng.”

Cả ba trầm mặc. Không khí đặc quánh sự căng thẳng.

Đúng lúc đó, hệ thống cảm biến của Âu Dương phát tín hiệu lạ – có kẻ đang tiến lại gần từ phía sau.

“Chúng ta bị theo dõi.” – hắn gằn giọng. – “Nhanh, rút lui!”

Nhưng đã quá muộn.

Một quả lựu đạn khói bay vút vào phòng. Ánh sáng lóe lên. Cả ba bật dậy, chia thành đội hình chiến đấu. Từ hành lang hẹp, một nhóm người trong trang phục đen, đeo mặt nạ mỏ quạ tràn vào – chính là lực lượng của tổ chức bí ẩn từng tấn công căn hộ.

Một trong số đó lên tiếng, giọng nữ lạnh băng:

“Chiếc đồng hồ đã chọn chủ nhân mới. Nhưng cô ta vẫn còn yếu. Hãy trao nó lại – nếu không, ta sẽ lấy bằng máu.”

Tư Mã tiến lên, kiếm rút ra trong chớp mắt:

“Muốn lấy, bước qua xác ta.”

Cuộc chiến nổ ra trong không gian chật hẹp. Những cú đá vang vọng như sấm. Ánh kiếm và tia sáng từ vũ khí hiện đại hòa vào nhau. Mùi máu bắt đầu len lỏi giữa khói bụi và tiếng gầm gừ.

Diễm Trang bị một tên tấn công từ phía sau, nhưng trước khi cô ngã xuống, một luồng sáng bắn ra từ chiếc đồng hồ – bắn văng kẻ tấn công như bị sét đánh.

Chiếc đồng hồ rơi xuống, vỡ toang mặt – nhưng từ bên trong, một mảnh giấy mỏng cuộn tròn trượt ra, phát sáng nhẹ. Tư Mã vội vàng nhặt lấy.

“Là bản đồ!” – hắn thốt lên – “Bản đồ đến cánh cổng thực sự.”

Kẻ đeo mặt nạ hét lên:

“Rút lui! Không để bọn chúng giải mã được!”

Cả nhóm áo đen rút đi nhanh như khi xuất hiện. Để lại phía sau tro bụi và mảnh vụn chiến đấu.

Ba người dựa vào nhau thở dốc. Chiếc đồng hồ đã nát, nhưng bản đồ còn nguyên. Và bên trong bản đồ, là tọa độ của một nơi tên là “Quỷ Cốc” – nơi mà truyền thuyết nói rằng thời gian không trôi theo quy luật.


Trên một màn hình theo dõi cách đó hàng ngàn cây số, người phụ nữ đeo kính râm cười nhẹ:

“Họ đã tìm ra manh mối. Tốt. Cho chúng dẫn đường… đến khi chúng mở cổng, ta sẽ lấy thứ ta cần.”

Cô xoay người bước đi, áo da quét qua sàn đá lạnh lẽo. Trên tường phía sau là logo của tổ chức: một chiếc đồng hồ cát bị vỡ đôi, với máu chảy thay cát.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!