Trời chưa sáng, màn sương dày đặc giăng kín lối núi. Dưới chân rặng Thanh Liên Sơn, ba bóng người âm thầm tiến bước, lặng lẽ như thể hòa vào từng nhịp thở của rừng sâu. Đích đến của họ là Quỷ Cốc – vùng đất đã bị xóa tên trên bản đồ hiện đại, nơi thời gian bị phong ấn, nơi không ai quay trở lại sau khi đặt chân vào.
Tư Mã Vô Tình đi đầu, dáng thẳng như kiếm, ánh mắt kiên định. Hắn cảm thấy từng đường nét quanh đây đều quen thuộc theo một cách kỳ lạ – như thể chính thanh kiếm trong tay hắn từng được rèn từ khí thiêng nơi này. Những ký ức từ kiếp trước không ngừng xao động.
Diễm Trang đi giữa, áo khoác dài che kín thân hình gầy gò. Cô đã không còn là thiếu nữ vô tư chỉ biết yêu thích những thứ đẹp đẽ trên mạng xã hội. Trong vòng xoáy số phận, cô bắt đầu hiểu rằng: thân thế mình không chỉ là một sự nhầm lẫn, mà là một mấu chốt của vận mệnh.
Âu Dương Vô Địch theo sau cùng, ánh mắt lướt qua các vách đá, cành cây, từng dấu chân mờ trên lớp rêu. Gã là kẻ tỉnh táo, gắn với công nghệ và lý trí, nhưng từ ngày bị hút vào cánh cổng thời gian, có một phần bản năng cổ xưa trong hắn đang trỗi dậy.
Họ dừng lại khi chạm đến một phiến đá lớn chắn lối, phủ đầy địa y. Trên phiến đá khắc một vòng tròn bát quái, ở giữa là biểu tượng đồng hồ cát bị vỡ – giống hệt biểu tượng của tổ chức truy sát họ bấy lâu nay.
“Quỷ Cốc không phải chỉ là truyền thuyết,” Tư Mã trầm giọng nói, “mà là nơi cả chính – tà đều sợ phải nhắc đến. Đây từng là nơi sư tổ ta đến để phong ấn Thiên Diệt Kiếm Kinh.”
“Và cũng là nơi cha tôi biến mất,” Diễm Trang thì thầm.
Âu Dương rút thiết bị đo từ trường ra. Kim chỉ quay loạn xạ.
“Không có tín hiệu vệ tinh. Từ đây trở đi, không có gì thuộc về thế giới hiện đại nữa.”
Họ đẩy phiến đá nặng nề sang bên. Phía sau là một lối đi bằng đá xám dẫn vào khe núi hẹp. Không gian nơi đây như bị thời gian quên lãng – cây cối không lay động, chim muông không một tiếng kêu. Chỉ có tiếng bước chân họ vang lên thăm thẳm.
Sau nửa giờ, họ đặt chân vào một thung lũng kín nằm giữa bốn bức vách đá cao chót vót. Ở trung tâm là một hồ nước tròn – mặt nước tĩnh lặng đến mức không phản chiếu bất kỳ hình ảnh nào.
Ngay khi họ bước đến rìa hồ, mặt nước bắt đầu dao động. Nhưng thay vì phản chiếu hình ảnh của họ, nó hiện lên những mảnh ký ức:
Tư Mã thấy mình khi còn là thiếu niên, tay run rẩy lần đầu học rút kiếm. Bên cạnh là sư huynh Tư Mã Vân Phong, người luôn nhìn hắn bằng ánh mắt nghiêm khắc. Hắn chợt hiểu: mình đã quên mất bao lâu rồi không nghĩ đến sư huynh.
Âu Dương nhìn thấy mẹ mình – người phụ nữ mặc áo dài trắng, đang gọi tên hắn từ ban công tầng 2 năm nào. Hắn cắn răng. Đó là giây phút cuối cùng hắn nhìn thấy mẹ trước khi lên đường nhận nhiệm vụ… rồi mãi mãi bị cuốn vào thời gian.
Diễm Trang nhìn thấy một căn phòng trắng. Một người đàn ông trung niên – dáng gầy, tóc hoa râm – đang ngồi bên bàn làm việc, ánh mắt rực cháy trong tuyệt vọng.
“Trang… con không thể thay đổi định mệnh, nhưng con có thể lựa chọn hy sinh vì ai.”
Cô bật khóc. Là ông. Là cha cô.
Đột nhiên, giữa mặt hồ, một cột sáng bắn thẳng lên trời, xoáy nước hình thành xung quanh. Không gian chấn động nhẹ như có điều gì đó đang được đánh thức sau hàng chục năm ngủ yên.
“Cánh cổng…” Âu Dương thốt lên.
Tư Mã đặt tay lên chuôi kiếm, mắt đảo quanh. “Chúng đến rồi.”
Quả nhiên, từ vách đá xung quanh, những bóng đen trượt xuống như loài dơi. Chúng mặc hắc y, đeo mặt nạ đồng hồ cát. Số lượng đông gấp đôi trận chiến trong căn hộ đêm nọ.
Dẫn đầu là một người phụ nữ trong áo choàng da đen, gương mặt lạnh băng, không trang điểm, nhưng toát ra một quyền uy tuyệt đối.
“Chào mừng đến với Quỷ Cốc,” ả nói, giọng mượt như nhung nhưng sắc như dao, “nơi quá khứ và tương lai đều phải khuất phục.”
Tư Mã siết chặt thanh kiếm: “Ngươi là ai?”
“Huyền Lăng – truyền nhân đời thứ 4 của Tổ chức Đồng Hồ Cát. Ta đến để lấy lại Thiên Diệt.”
Âu Dương bước lên: “Cô ta không có bản kiếm kinh. Nó đã bị thiêu hủy trong trận chiến năm xưa.”
“Không,” Huyền Lăng cười, “Nó không hủy được. Nó là huyết mạch. Và cô gái kia – là mảnh ghép cuối cùng.”
Ả vung tay. Một làn mưa tên tẩm độc bắn xuống như chớp. Tư Mã phi thân chắn trước Diễm Trang, vung kiếm như ánh bạc giữa sương mù. Âu Dương rút vũ khí hiện đại, bắn trả liên tiếp, đẩy lùi đám hắc y nhân.
Cuộc chiến nổ ra dữ dội giữa thung lũng. Âm thanh của hiện đại và cổ xưa hòa quyện. Kiếm va súng. Phi tiêu đụng tia điện. Máu nhuộm cỏ rêu.
Trong hỗn loạn, Diễm Trang bị kéo về phía hồ. Mặt nước lại xoáy mạnh. Một giọng nói vọng lên – cha cô, gọi tên cô bằng âm thanh quen thuộc thuở bé.
“Cha!” – cô thét lên. “Con đến đây!”
Cô lao về phía hồ. Một tia sáng lóe lên từ cổ tay cô – chiếc dây chuyền từ nhỏ nay phát sáng, đồng điệu với cột sáng giữa hồ.
“Không được để cô ta bước vào cổng!” – Huyền Lăng hét lớn.
Tư Mã gầm lên, vung kiếm tấn công ả. Âu Dương kích nổ khói mù, chắn đường truy sát.
Nhưng đã quá muộn.
Diễm Trang lao mình vào xoáy nước.
Khoảnh khắc cô biến mất, toàn bộ hồ nước lặng im trở lại. Cột sáng tắt ngúm. Trận chiến ngưng lại đột ngột như thể không ai biết phải tiếp tục vì lý do gì.
Tư Mã quỳ sụp. Bàn tay vẫn siết chặt thanh kiếm dính máu.
Âu Dương đứng thở dốc, nhìn màn nước phẳng lặng, gằn từng chữ:
“Cô ấy… đã vượt qua thời gian.”
Huyền Lăng lùi lại, ánh mắt hoảng sợ pha lẫn tức giận:
“Không… nó chưa đủ tuổi. Nó sẽ bị cuốn đi… mất luôn trong dòng thời gian hỗn loạn!”
Ả ra hiệu cho thuộc hạ rút lui. Những bóng đen biến mất như bóng ma trở lại rừng sâu.
Tư Mã và Âu Dương đứng lại giữa thung lũng, gió thổi lạnh buốt. Trên mặt hồ, không còn phản chiếu gì ngoài bầu trời xám xịt.