Ta cứ ngỡ duyên phận giữa ta và Tiêu Thâm đến đây là khép lại.
Nào ngờ rạng sáng hôm sau, khi ta còn đang ngủ lơ mơ, Tam muội vui vẻ bước vào phòng, hào hứng bảo: “Đại tỷ, dậy mau! Nhà Tiêu gia tới hỏi cưới tỷ rồi!”
“Ai cơ?”
“Tiêu thợ săn ở cuối thôn, dẫn theo cậu con trai khờ… chính là Tiêu Thâm đó, mang sính lễ đến nhà chúng ta muốn cưới tỷ làm vợ!”
Nghe thế, ta choàng tỉnh giấc!
Giữa sân, Tiêu thợ săn dắt Tiêu Thâm, còn thuê cả bà mối, mời mấy người trong thôn làm chứng, mang sính lễ đến cầu thân.
“Chín cân Nữ Nhi Hồng, chín loại quả khô, chín loại bánh, chín cái đồng tâm kết, chín đôi giày mới, chín cuộn vải, chín chiếc khăn, chín thạch lương thực, chín quan tiền.” Bà mối tươi cười phe phẩy khăn đỏ, nói: “Ôi chao, Tiêu đại gia thành tâm quá, mọi thứ đều là số chín may mắn, nhà Lâm có ưng thuận mối duyên này không?”
Ở Đại Phụng, lúc kết hôn ai cũng chuộng số chín, hàm ý hạnh phúc lâu dài, son sắt vẹn toàn. Vốn dĩ các gia đình khá giả còn chuẩn bị thêm “mười dặm hồng trang”, nhưng ở nơi thâm sơn cùng cốc này, rất hiếm ai dâng đủ chín lễ vật.
Thì ra hôm qua Tiêu thợ săn nói không thể đưa mười thạch lương thực, ta lại hiểu nhầm ý ông!
Ta ngước nhìn Tiêu Thâm, vừa lúc hắn cũng nhìn ta.
Tim ta đập rộn, hai má nóng bừng, lập tức cúi gằm, nhưng khóe miệng vẫn bất giác cong lên.
Mẹ liếc sang phía ta, rồi nhanh chóng thúc cha ra đón khách.
Thế nhưng cha ta vẫn lưỡng lự: “Tiêu đại ca, trước đó chúng tôi đã nhận sính lễ của Trần viên ngoại…”
“Chỉ mới nhận sính lễ, chưa viết hôn thư thì cứ trả lại là được.” Tiêu thợ săn rất chân thành, bảo: “Cứ yên tâm, Trần viên ngoại sẽ chẳng làm khó đâu.”
Cha ta vẫn nửa tin nửa ngờ.
Tiêu thợ săn còn ngỏ ý cùng chúng ta mang sính lễ trả lại Trần phủ.
10
Ta hỏi chuyện Tiêu Thâm mới hay rằng, trưa hôm qua sau khi hắn kể mọi việc, cha hắn đã tức tốc đánh xe lừa, rủ thêm vài người trong thôn đi lên trấn mua đủ chín loại đồ lễ.
Nhìn thiếu niên ngây ngô trước mắt, ta không khỏi thở dài: “Cha ngươi đúng là hết lòng thương con.”
Tiêu Thâm cười tít với ta.
Ta lẩm bẩm: “Vì cưới ta mà cha ngươi hẳn phải dùng đến khoản dành dụm cuối cùng, thật ra đâu cần chuẩn bị nhiều thế…”
Ta khẽ gãi đầu, chưa về làm dâu mà đã “lo” cho nhà chồng tương lai.
Tưởng hắn chẳng để ý, ai dè hắn đột nhiên lên tiếng: “Lâm Nguyệt, ngươi đừng bận tâm, cha ta bảo nhà ta nhiều tiền lắm!”
“Phì, ngươi biết ta đang nghĩ gì sao?” Ta bị dáng vẻ ngốc nghếch của hắn làm cho bật cười, rồi nghiêm túc: “Cha ngươi là thợ săn giỏi, bây giờ còn khỏe mạnh. Nhưng mai kia ông cũng sẽ đến tuổi xế chiều…”
Ta không nỡ nói tiếp “rồi cũng qua đời”. Chỉ thở dài nghĩ, sau này trong nhà chỉ còn ta và Tiêu Thâm, một người chồng ngốc, chẳng phải cũng như phải nuôi thêm “một đứa trẻ” ư?
“Chúng ta phải tính toán cuộc sống lâu dài.”
Tiêu Thâm ngơ ngác: “Ờ…”
Ta phì cười, hừ khẽ: “Đồ ngốc.”
11
Chúng ta nhanh chóng hoàn lại sính lễ cho Trần viên ngoại.
Mẹ xem bát tự của ta và Tiêu Thâm, bảo rằng chúng ta phúc dày mệnh lớn, trời se duyên hợp.
Ngày thành thân định vào nửa tháng sau, mùng sáu tháng năm.
Mỗi ngày, Tiêu Thâm đều chạy sang nhà ta, chắc hắn nhớ lời ta “lừa” trước đây rằng lúc nào cũng được gặp ta, được chơi với ta.
Mọi người trong thôn đều biết ta và hắn đã đính ước. Thế nên mỗi lần thấy hắn đi về phía nhà ta, lại trêu: “Ô kìa, Tiêu Thâm đi tìm vợ đấy à?”
Hắn gật đầu hết sức nghiêm túc: “Đúng vậy.”
Nhiều lúc ta cũng ngượng chín mặt. Còn tên ngốc này cứ cười ngô nghê suốt.
Trong khoảng thời gian chờ ngày cưới, mẹ ta tranh thủ dùng vải trong sính lễ, thức khuya dậy sớm may cho ta và Tiêu Thâm mỗi người ba bộ đồ mới. Mẹ nổi tiếng khéo tay, nên những trang phục ấy vô cùng đẹp đẽ. Bà còn để ý đến thói quen của Tiêu Thâm, khiến cha chồng tương lai rất hài lòng.
Ta thừa nhận từng oán giận cha mẹ về chuyện lão viên ngoại. Nhưng đến ngày tân hôn, cha mẹ đã chuẩn bị cho ta sáu món của hồi môn. Dù lấy từ sính lễ bên Tiêu gia, nhưng rõ ràng họ không tham lam.
Sáu món của hồi môn ấy lần lượt là: Sáu cân Nữ Nhi Hồng, sáu bộ y phục mới, sáu loại quả khô, sáu chiếc đồng tâm kết, sáu tấm khăn, sáu quan tiền.
Trước khi trùm khăn đỏ thêu tay, ta thấy mẹ lén lau nước mắt.
Ta an ủi bà rằng chỉ gả trong cùng thôn, từ giữa thôn đến cuối thôn, đâu có xa xôi gì.
Vậy mà lúc bước ra khỏi cửa, dưới khăn trùm, ta vẫn âm thầm rơi lệ.
Rời căn nhà này, lần sau quay lại đã thành “nhà ngoại”. Trong lòng dâng lên nỗi ngậm ngùi khó tả…
12
Nhà Tiêu gia có hai gian phòng hai bên, ở giữa là sảnh chính. Ta và Tiêu Thâm ở gian bên phải.
Sau khi bái đường, cha chồng lo tiếp đãi khách khứa. Tiêu Thâm gần như lập tức chạy về phòng tìm ta.
“Cha bảo ta tới vén khăn che mặt cho ngươi.” Hắn cầm đòn cân nhấc khăn đỏ khỏi đầu ta, rồi trố mắt ngắm.
Ta đang ngượng nghịu, hắn buột miệng: “Ô, hôm nay mặt ngươi đỏ thật, y hệt mông khỉ ấy!”
Ta: …
Tiêu tan mộng đẹp!
Trước hôm cưới, mẹ cũng căn dặn ta vài chuyện khuê phòng, ta thì biết chút ít, còn Tiêu Thâm thì chắc chả hiểu gì.
Đêm tân hôn vốn nên “động phòng hoa chúc”, nhưng hai đứa chỉ ngồi nhìn nhau. Cuối cùng, hắn buồn ngủ, ngáp liên tục:
“Nương tử, ngươi không ngủ à?” Hắn leo ngay lên giường, “Ngươi còn thức thì ta đi ngủ trước nhé.”
“Chờ… từ từ…” Ta cũng ngại, chưa dám chủ động, chỉ vẫy hắn lại giúp cởi áo ngoài, “Mặc áo thế này mà ngủ, chẳng nóng lắm ư?”
“Nóng thật.” Hắn gật gù.
Sau khi giúp hắn cởi bỏ ngoại y, ta tưởng hắn sẽ “hiểu chuyện”, ai ngờ hắn quay ngoắt, trèo lên giường nằm luôn.
Ta: …?
Vậy là hết hả?
Thấy ta vẫn ngồi im, hắn ngoảnh đầu nhìn, ra vẻ thắc mắc: “Ngươi chưa buồn ngủ à?”
Ta đành leo lên giường. Bất chợt, hắn lại bước xuống, thổi tắt nến trên bàn, rồi mò mẫm trong bóng tối cởi giày, trèo lên nằm cạnh ta.
Một lúc sau, ta khe khẽ gọi: “Thâm Thâm?”
“Sao thế?”
Ta nghiêng người sát lại, bạo dạn hỏi: “Ta… ta ôm chàng được không?”
“Được chứ, ngươi ôm đi.”
Ta vòng tay qua eo hắn, ngập ngừng: “Ta hôn chàng một cái nhé?”
“Ừ, ngươi cứ hôn.”
Ta phì cười: “Ngoan vậy…”
“Ừ.” Hắn vẫn hiền lành trả lời.
Ta ghé lại, hôn nhẹ lên má hắn.
“Đồ ngốc.”
“Cha bảo ta gọi ngươi là nương tử, còn ngươi phải gọi ta là tướng công.”
“Nhưng khi không có ai, ta cứ gọi chàng là đồ ngốc được không?”
“Ồ.”
Ta đan tay vào tay hắn, thủ thỉ: “Nhớ đấy, từ nay, chàng là đồ ngốc của ta. Không ai khác được thân cận chàng, cũng chẳng được gọi chàng như thế, nghe chưa?”
“Biết rồi.”
“Đồ ngốc.”
“Ừ.”
“Đồ ngốc.”
“Gì?”
“Đồ ngốc…”
Trong khoảnh khắc này, ta thực sự nghĩ Tiêu Thâm sẽ làm kẻ ngốc đáng yêu của ta mãi mãi.