Những ngày sau buổi gặp gỡ tại Lira Fashion, Hạ Vy cảm thấy một áp lực vô hình đè nặng. Mọi chuyện bên ngoài vẫn trôi chảy — đơn hàng tăng, “Vivy” dần được nhắc đến trên các diễn đàn thời trang — nhưng linh cảm trong cô lại không yên.
Cô biết, Trần Gia Hân sẽ không bao giờ dễ dàng “hợp tác vui vẻ” như lời nói hôm đó.
Một buổi sáng đầu tuần, Hạ Vy vừa đến công ty nhỏ của mình thì thấy trợ lý Lan chạy tới, mặt tái mét.
— “Chị Vy! Có chuyện rồi! Một tài khoản lớn trên mạng vừa đăng bài nói ‘Vivy’ đạo nhái thiết kế của hãng khác!”
Hạ Vy sững người.
— “Cái gì?”
Lan run rẩy mở điện thoại cho cô xem. Bài đăng lan truyền chóng mặt:
“Một thương hiệu mới nổi tên Vivy bị tố copy mẫu váy ‘Serena’ của hãng Lira Fashion. Cùng kiểu dáng, chỉ khác chất liệu rẻ tiền hơn!”
Bên dưới là hàng trăm bình luận công kích:
“Lại thêm một brand đạo nhái, đúng là thời trang Việt toàn bắt chước!”
“Lira nổi tiếng rồi, nhỏ kia chắc chỉ muốn ăn theo.”
Bàn tay Hạ Vy siết chặt. Cô nhận ra ngay — kiểu dáng “Serena” kia chính là thiết kế gốc của cô từ kiếp trước, từng bị Gia Hân đánh cắp. Và giờ, cô lại bị chính người đó đổ tội ngược.
Cô hít sâu, cố giữ bình tĩnh.
— “Lan, liên hệ ngay với luật sư. Chuẩn bị bằng chứng bản quyền thiết kế tôi đăng ký cách đây hai tháng.”
Lan gật đầu, chạy đi. Còn Hạ Vy, ngồi xuống ghế, ánh mắt lạnh dần.
Cô không còn là cô gái yếu đuối năm xưa — lần này, cô sẽ chiến đấu.
Chiều hôm đó, Minh Khang đến công ty, mang theo tập hồ sơ.
— “Tôi biết chuyện rồi. Tôi đã cho đội truyền thông theo dõi. Có khả năng bên Lira thuê người tung tin.”
— “Là Gia Hân.” – Cô nói dứt khoát.
Anh nhìn cô, im lặng vài giây, rồi khẽ gật.
— “Cô có bằng chứng gì không?”
— “Chưa. Nhưng tôi có linh cảm, và tôi biết rõ cô ta đủ độc để làm chuyện đó.”
Minh Khang thở dài, giọng trầm hẳn xuống:
— “Cô nên chuẩn bị cho khả năng họ sẽ dùng báo chí để bôi nhọ thương hiệu. Tôi sẽ sắp xếp người bảo vệ hình ảnh ‘Vivy’.”
Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào anh:
— “Anh giúp tôi nhiều quá rồi. Tôi không muốn lần này chỉ đứng sau lưng anh.”
Anh khẽ nhếch môi:
— “Vậy đứng cạnh tôi. Cùng đánh trả.”
Cô khựng lại, tim khẽ rung. Anh nói điều đó tự nhiên, nhưng trong giọng lại có một niềm tin mạnh mẽ khiến cô thấy ấm áp đến lạ.
Tối hôm đó, Hạ Vy chủ động tổ chức buổi livestream công khai trên fanpage “Vivy”.
Trước hàng nghìn người xem, cô nói chậm rãi, từng chữ rõ ràng:
— “Tôi, Hạ Vy – người sáng lập Vivy – xin khẳng định, mọi thiết kế của chúng tôi đều do chính tay tôi phác thảo, có giấy đăng ký bản quyền và ngày công bố rõ ràng.”
Cô mở từng bản thiết kế, đưa ra bằng chứng có dấu xác nhận.
— “Và đây, là bằng chứng tôi đã đăng ký mẫu váy ‘Serena’ này trước ba tháng khi Lira tung ra sản phẩm tương tự.”
Phía dưới, bình luận bắt đầu đảo chiều:
“Cô ấy có giấy chứng nhận thật kìa!”
“Thật tội cho thương hiệu nhỏ bị vu oan…”
“Lira hết đường chối nhé!”
Khi kết thúc buổi phát trực tiếp, cô thở ra nhẹ nhõm. Nhưng cùng lúc, điện thoại rung lên. Tin nhắn từ số lạ:
“Cô nghĩ lần này cô thắng à? Vui thôi, chưa tới hồi kết đâu.”
Không cần đoán, cô biết ai gửi. Gia Hân.
Cô nhìn màn hình, môi cong lên lạnh lùng.
— “Nếu cô muốn chơi, tôi sẽ chơi tới cùng.”
Ba ngày sau, Lira tổ chức họp báo phản hồi. Nhưng bất ngờ thay, hàng loạt bài báo lớn lại đồng loạt đăng tin: “Hạ Vy – cô gái đứng sau thương hiệu Vivy, biểu tượng mới của thời trang nữ quyền Việt.”
Phía truyền thông đã chuyển hướng hoàn toàn. Dư luận bắt đầu khen ngợi sự dũng cảm và minh bạch của cô.
Khi thấy bài báo được đăng, Minh Khang đến gặp cô tại văn phòng.
— “Cô làm tốt lắm. Cả ngành đang nói về cô đấy.”
Cô cười nhẹ, ánh mắt rạng rỡ:
— “Tôi chỉ làm điều đúng.”
— “Cô đã làm hơn thế.”
Anh nhìn cô một lúc lâu, rồi khẽ nói:
— “Nếu tôi nói rằng tôi muốn ở bên cô – không phải với tư cách luật sư hay nhà đầu tư, mà là… một người đàn ông – cô sẽ phản ứng thế nào?”
Hạ Vy sững người. Tim cô đập nhanh. Cô cố giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt đã phản bội cảm xúc thật.
— “Anh nói đùa à?”
— “Tôi chưa bao giờ đùa với thứ tôi trân trọng.”
Không khí trong phòng như đông lại. Ngoài cửa kính, ánh hoàng hôn trải xuống, nhuộm cả không gian một màu cam dịu.
Cô không trả lời. Chỉ mỉm cười khẽ, rồi quay đi:
— “Nếu anh thật lòng, hãy ở bên tôi… cho đến khi Vivy thật sự đứng vững. Khi đó, tôi sẽ trả lời.”
Minh Khang khẽ gật, ánh mắt anh dịu lại, nhưng sâu trong đó là ngọn lửa khó giấu.
Đêm đó, Hạ Vy ngồi một mình trong phòng làm việc, ánh đèn hắt lên gương mặt cô rạng ngời nhưng kiên nghị.
Bên cạnh là chồng hồ sơ bản quyền, và tấm thiệp Minh Khang từng tặng.
Cô khẽ nói với chính mình:
— “Quá khứ có thể quay lại, nhưng tôi sẽ không để nó điều khiển tương lai.”
Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi.
Một chương mới đang mở ra — giữa ánh sáng và bóng tối, giữa tình yêu và toan tính.
Và cô biết, lần này, mình sẽ không bao giờ lùi bước nữa.