từ tiểu thư yếu đuối đến nữ chủ quyền lực

Chương 9: Lời Tỏ Tình Không Nói Ra


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi tối sau triển lãm, Hạ Vy ngồi bên cửa sổ căn hộ nhỏ, tay vẫn cầm tách trà hoa cúc đã nguội. Dưới ánh đèn vàng, những bản hợp đồng, kế hoạch sản xuất và đơn đặt hàng chất thành chồng trước mặt — nhưng tâm trí cô lại bay đi đâu đó.

Cô nhớ lại khoảnh khắc ở triển lãm, khi Minh Khang đứng giữa đám đông, ánh mắt anh dõi theo cô. Ánh nhìn ấy không còn là của người “đỡ đầu”, mà là của một người đàn ông dành cho người con gái khiến anh tự hào.

Cô biết, có điều gì đó đang thay đổi — nhẹ thôi, như làn sóng nhỏ lan dần trên mặt nước.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ.

— “Alo, Hạ Vy, cô vẫn còn thức à?” – Giọng Minh Khang trầm ấm.

— “Tôi đang làm việc. Còn anh?”

— “Tôi thì đang suy nghĩ… không biết bao giờ cô mới chịu nghỉ sớm.”

Cô bật cười khẽ:

— “Khi nào Vivy ổn định hơn, có lẽ tôi sẽ cho phép mình ngủ sớm.”

Một khoảng im lặng ngắn, rồi anh nói:

— “Cô có biết hôm nay cô tuyệt vời thế nào không?”

— “Tuyệt vời ư?” – Cô hơi ngạc nhiên.

— “Ừ. Tự tin, bản lĩnh, và… rực rỡ đến mức tôi chẳng thể rời mắt.”

Câu nói bất ngờ khiến trái tim cô khẽ run lên. Cô không đáp lại ngay, chỉ nhìn ra bầu trời đêm đầy sao, giọng nhẹ như gió:

— “Anh nói vậy… có ý gì?”

Anh cười nhỏ:

— “Có thể tôi sẽ nói rõ hơn vào lúc khác. Khi cô sẵn sàng nghe.”

Điện thoại rơi vào khoảng lặng. Không khí giữa hai người như có dòng điện vô hình chạy qua.

Ngày hôm sau, “Vivy” nhận được một email từ một thương hiệu lớn — Lira Fashion, đề nghị hợp tác trong chiến dịch “Nữ Doanh Nhân Trẻ”. Đây là cơ hội mà bất cứ người khởi nghiệp nào cũng mơ ước.

Hạ Vy vừa mừng vừa lo. Cô lập tức hẹn cuộc gặp trực tiếp. Nhưng khi bước vào phòng họp của Lira, trái tim cô khựng lại.

Người đại diện thương hiệu — không ai khác, chính là Trần Gia Hân.

Gia Hân – người bạn thân kiếp trước của cô, cũng là người từng phản bội cô bằng cách đánh cắp thiết kế và khiến cô mất trắng mọi thứ.

Trong khoảnh khắc hai người chạm mắt, thời gian như dừng lại.

— “Hạ Vy… thật không ngờ lại gặp cô ở đây.” – Giọng Gia Hân ngọt ngào, nhưng trong ánh mắt ánh lên tia ngạc nhiên pha chút dè chừng.

— “Phải, thế giới nhỏ thật.” – Hạ Vy đáp, giọng điềm tĩnh.

Gia Hân mỉm cười, nhưng nụ cười đó khiến Hạ Vy rùng mình.

— “Tôi nghe nói ‘Vivy’ đang nổi. Chúc mừng nhé. Chắc cô vất vả lắm.”

— “Không sao, có trải qua thất bại, mới biết giá trị của thành công.”

Câu đáp nhẹ như gió, nhưng đủ khiến Gia Hân thoáng khựng lại.

Cuộc họp diễn ra suôn sẻ bên ngoài, nhưng dưới lớp lịch sự ấy là dòng căng thẳng ngầm. Khi kết thúc, Gia Hân đưa tay ra:

— “Hy vọng lần này, chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.”

Hạ Vy mỉm cười, bắt tay cô ta — bàn tay lạnh và mềm, giống như ký ức xưa kia.

— “Tôi cũng hy vọng vậy. Nhưng cô biết đấy… tôi không còn là người Hạ Vy năm đó nữa.”

Ánh mắt hai người giao nhau. Một bên dịu dàng nhưng kiên định, một bên chao đảo, xen lẫn ghen tị.

Chiều hôm đó, khi Hạ Vy bước ra khỏi tòa nhà, Minh Khang đã đứng chờ sẵn bên xe.

— “Cô trông mệt.”

— “Không sao. Tôi chỉ… gặp lại người cũ.”

Anh nhìn sâu vào mắt cô, giọng thấp:

— “Người cũ… là kiểu ‘cũ’ nào?”

Cô bật cười:

— “Là người từng khiến tôi sụp đổ. Nhưng giờ chỉ còn là một chương trong cuốn sách cũ.”

Minh Khang im lặng vài giây, rồi khẽ nói:

— “Tôi rất sợ cô phải đối mặt với tổn thương thêm lần nữa.”

Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt dịu dàng:

— “Yên tâm đi. Tôi không còn là cô gái năm ấy nữa.”

Anh mỉm cười, nhưng trong nụ cười ấy là sự kiềm nén. Anh muốn nói điều gì đó, muốn ôm cô, muốn nói “Tôi ở đây” – nhưng lại chỉ thở ra khẽ khàng:

— “Nếu có ai đó khiến cô đau, tôi sẽ không tha cho họ đâu.”

Hạ Vy bật cười, vừa cảm động vừa ấm lòng.

Tối hôm đó, khi trở về nhà, cô nhận được tin nhắn từ Gia Hân:

“Cùng nhau hợp tác, đừng để quá khứ xen vào nhé, Vy.”

Hạ Vy nhìn dòng chữ, môi khẽ nhếch.

“Đừng lo. Tôi không bao giờ lặp lại quá khứ.”

Cô đặt điện thoại xuống, rồi mở laptop lên tiếp tục công việc. Trên bàn là một bó hoa nhỏ – do Minh Khang gửi đến buổi chiều, kèm tấm thiệp:

“Cho người con gái đã dám bắt đầu lại từ đầu.”

Hạ Vy nhìn thật lâu, lòng khẽ rung động.

Có lẽ, giữa cuộc chiến mới sắp đến, thứ duy nhất khiến cô vững vàng… là niềm tin rằng có người vẫn luôn đứng sau, dõi theo cô trong im lặng.

Cô khẽ thì thầm:

— “Minh Khang… nếu anh thật sự thích tôi, thì đừng nói. Hãy chứng minh.”

Ngoài trời, gió thổi nhẹ qua, mang theo mùi hương hoa thoang thoảng — như một lời đáp không thành tiếng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×